Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 467 - Chương 467: Tra Tấn

Chương 467: Tra tấn

“Ồ, ý ngươi là bổn quan nên tàn nhẫn hơn với những người bị bắt?” Đàm Cổ Kim hiểu ý nói.

Bạch Hải Cầm nói: “Đúng thế, sư phụ Đinh Tam Thạch của Lâm Bắc Thần hiện giờ không ở Vân Mộng thành, nhưng cũng khó thoát khỏi can hệ, có thể hạ lệnh lùng bắt, chọn mấy người giáo viên cùng học viên có quan hệ tốt với Lâm Bắc Thần ở học viện Số 3, trực tiếp sử dụng hình thức tra tấn, còn nữa phàm là người có tiếp xúc với Lâm Bắc Thần cũng công khai trừng trị, thông báo với toàn thành rằng nếu không bắt được Lâm Bắc Thần trong một ngày, thì không được mở hàng, khai giảng, hay khai trương...”

Đàm Cổ Kim lộ lên nụ cười kỳ dị, nói: “Bằng cách này, sợ rằng sẽ có tiếng oán than cả thành mất.”

Trong nụ cười của Bạch Hải Cầm có chút hung dữ và lạnh lùng, ông ta nói: “Chính là muốn người của Vân Mộng thành kêu oán như thế, đem oán khí này dẫn vào người Lâm Bắc Thần, lúc cần thiết thì cứ giết một đám người có liên quan, Lâm Bắc Thần một ngày không xuất hiện thì cuộc hành quyết sẽ không dừng lại, tất cả những người đó sẽ chết vì hắn.”

Đàm Cổ Kim có chút bất ngờ nhìn Bạch Hải Cầm, ông ta vốn cho rằng danh kiếm Bạch Vân thành này dù có tàn nhẫn đến mấy cũng chỉ là người có thủ đoạn trong giang hồ mà thôi, nhưng không nghĩ tới người này còn hung ác hơn nhiều chính khách ở trong tiền triều vậy.

“Được.” Ông ta cười ha ha nói: “Chuyện này bổn quan toàn quyền giao cho Bạch đại sư làm, cần bắt thì bắt, cần giết thì giết, không cần xin chỉ thị của ta.”

Bạch Hải Cầm hơi kinh ngạc, cắn răng nói: “Vâng.” Ông ta nhận lời, xoay người sải bước ra khỏi đại sảnh.

Đàm Cổ Kim ngồi trên ghế, nhìn bóng dáng rời đi của Bạch Hải Cầm, đột nhiên trở nên tò mò, rốt cuộc là có thù oán gì mà để cho vị danh kiếm Bạch Vân thành này không tiếc giao dịch với tà ma để ép Lâm Bắc Thần vào chỗ chết?

Tuy nhiên, muốn mượn đao giết người thì không được, lời đề nghị của Bạch Hải Cầm quả thực rất thiết thực, nó có khả năng mang lại hiệu quả thần kỳ.

Nhưng giết chóc quá nặng, là phong cách của bọn quan tàn ác, cuối cùng dù có bắt được Lâm Bắc Thần thì thanh danh của người thực hiện cũng lụi bại một nửa, Bạch Hải Cầm muốn mượn đao, vậy cứ đưa đao cho ông ta, Đàm Cổ Kim ta tuyệt đối không thể làm ô uế tay của mình được.

...

Ở một tửu lâu.

Trên màn hình lớn Huyền Tinh đang trực tiếp quá trình thẩm vấn đồng đảng của Lâm Bắc Thần.

“A...”

“A, đừng đánh nữa, ta thật sự không biết gì cả.” Những tiếng hét thảm thiết truyền ra.

Những người đang bị tra tấn là đám học viên năm hai khối chín của học viện Số 3, trong đó có đám người Doãn Dịch, Trình Khổ, Tiết Nhạc, Lâm Tuyết Ngâm, bọn họ đã từng ở cùng Lâm Bắc Thần, đại diện cho khối chín tham gia thi đấu võ đài giữa năm.

Mấy học viên đáng thương bị treo lên, roi đánh máu me khắp người, mà người trông coi phòng hành hình chính là Quan Phi Độ, người đã bị đuổi khỏi học viện Số 3.

“Chỉ cần các ngươi nói ra tung tích của Lâm Bắc Thần thì sẽ không phải chịu loại thống khổ này...” Quan Phi Độ giễu cợt, ngồi dựa vào ghế, hai chân gác lên bàn, cười lạnh nói.

“Học trưởng Quan, bọn ta thật sự không biết.” “Đánh chết bọn ta thì bọn ta cũng không biết...” “Đúng thế, ngươi ta cho bọn ta đi.”

Mấy người Doãn Dịch đau khổ cầu xin.

Nhất là Lâm Tuyết Ngâm, một thiếu nữ, bị đánh quần áo đẫm máu, trên gương mặt xinh đẹp cũng có vô số vết máu, trông vô cùng tàn nhẫn và đáng thương, đôi môi tái nhợt cầu xin nói: “Học trưởng Quân, bọn ta có quan hệ như thế nào với Lâm Bắc Thần ngươi biết rõ nhất mà, bọn ta không thể biết được nơi ở của hắn, ngươi cần gì phải làm bọn ta khó xử chứ?”

Quan Phi Độ cười lạnh nói: “Các ngươi cùng lớp với tên tà ma Lâm Bắc Thần thì chính là có lỗi, còn dám nói láo? Người đâu, tiếp tục đánh cho ta, đánh mạnh vào.”

Bên trong tửu lâu, vang lên tiếng nói chuyện ồn ào, ‘thiếu phụ’ Lâm Bắc Thần ngồi ở bàn cạnh cửa hành lang, chậm rãi thu hồi ánh mắt.

Quan Phi Độ đáng chết, nối giáo cho giặc thì cũng thôi đi, còn cố tình mượn cơ hội trả thù bạn học, thật sự đánh chết.

“Này, các ngươi nghe gì chưa? đội điều tra đã thông báo, trưa ngày mai sẽ lấy sẽ xử trảm năm người nhà họ Mễ với danh nghĩa cấu kết tà ma...”

Bên cạnh bàn rượu vang lên tiếng bàn tán, bác gái đen hơn bốn mươi tuổi Mễ Như Yên lập tức bịt chặt tai lại.

“Nghe nói rồi, haizz, Mễ Tân Dã cũng thật xui xẻo, đứa con gái duy nhất như ngọc trong lòng bàn tay đã nhập ma trước mặt biết bao nhiêu người, bây giờ một chút đường sống cũng không có, lão phụ thân mẫu thân tám mươi tuổi đều phải chịu một đao này rồi...”

Mễ Như Yên nhất thời luống cuống, nàng theo bản năng nắm lấy tay Lâm Bắc Thần, ánh mắt lộ ra vẻ khẩn cầu.

Lâm Bắc Thần trong lòng thở dài, cô nương này, đừng mong đợi quá nhiều ở ta, lòng ta cũng như Bồ Tát lội sông, cũng không thể tự bảo vệ mình.

Bình Luận (0)
Comment