Mễ Như Yên không biết người xuất hiện trước mặt, nàng chỉ cảm thấy trong người đột nhiên nổi lên một cảm giác rất nguy hiểm.
Nhưng Lâm Bắc Thần sau khi kinh ngạc rồi lại thở dài yên tâm.
Là Hải lão nhân.
“Hải lão sư sao lại nhận ra được vậy?” Hắn thật sự rất tò mò, sao có thể biết được, vì tránh bị rượt đuổi ta thậm chí đã tạm thời hy sinh tiểu kê kê, thế mà vẫn nhận ra? Chẳng lẽ trên người Hải lão nhân cũng có hack?
Lâm Bắc Thần cực kì nghi ngờ.
“Ngư Long Biến.” Hải lão nhân lời ít mà ý nhiều. Lâm Bắc Thần lập tức hiểu ra.
Huyền khí tâm pháp Ngư Long Biến mà hắn tu luyện là công pháp của Hải tộc, vì thế nên có một số đặc điểm đặc biệt, có lẽ Hải lão nhân cũng dựa vào khí tức của công pháp này mà đoán ra.
Dù sao trong cả Vân Mộng thành, ngoại trừ Hải lão nhân cùng Lâm Bắc Thần ra thì không có người thứ ba biết bộ công pháp này.
“Đi theo ta.” Hải lão nhân đi phía trước dẫn đường.
Lâm Bắc Thần hơi do dự, chọn cách tin tưởng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Mễ Như Yên, đi theo.
Hải lão nhân mang theo hai người bảy lần quật tám lần rẻ, hơn mười phút sau liền đến trước một trang viên có phong cách kiến trúc khác với chung quanh ở trong thành, nhẹ nhàng gõ cửa sau đó trực tiếp đi vào.
Bên trong là một cái hồ nhân tạo, trên mặt hồ có vài đảo nhỏ nhân tạo, trên đảo lại có toà nhà kỳ lạ giống như hang động.
“Đây là đâu?” Lâm Bắc Thần rất ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên hắn biết ở Vân Mộng thành có nơi như thế này.
“Là lãnh địa Hải tộc thuê.” Mễ Như Yên khẽ giải thích.
Lãnh địa thuê? Lâm Bắc Thần hơi sững sờ, nháy mắt liều hiểu được, đây chẳng phải là Tô giới sao? Vân Mộng thành lại tồn tại một nơi như thế này.
Hắn cẩn thận quan sát, phát hiện bóng người đi qua đi lại đều là Hải tộc, giống như những hình ảnh hắn nhìn thấy trên thuyền buôn của Hải tộc ngày đó, đều là những sinh vật và con người to lớn, nhưng họ vẫn lưu giữ được nhiều nét đặc thù của sinh vật biển, chẳng hạn như mang, màu da, vây...
Kiến tạo trang viên này để phù hợp với cuộc sống của Hải tộc, đoán chừng cũng tiêu không ít công sức tiền bạc.
Lâm Bắc Thần liếc nhìn mặt hồ, trong lòng suy nghĩ, nơi này rốt cuộc là nước ngọt hay là nước mặn?
Một chiếc thuyền nhỏ chở ba người đến ‘đảo nhỏ’ ở giữa.
Dọc đường đi, người Hải tộc trên mặt nước cùng trên thuyền đều đặt tay phải vào vị trí ngực, cúi đầu hành lễ với Hải lão nhân, có thể thấy địa vị của ông nhất định không thấp.
Có một số tòa nhà giống như hang động trên đảo, ánh sáng trong đó cũng không sáng, hiển nhiên là có kết giới bảo vệ, không khí ẩm ước, đủ độ ẩm.
“Làm thế nào mà trò lại thành cái dạng này?"
Hải lão nhân chỉ vào ghế dựa bên cạnh nói: “Ngồi đi.”
Lâm Bắc Thần cười cười nói: “Dịch Dung Thuật, ha ha, một chút mẹo nhỏ mà thôi.”
“Giá Y Thần Công, Dịch Dung Thuật?”
Hải lão nhân cười cười nói: “Bí mật trên người tiểu tử trò thật đúng là không ít, thôi bỏ qua, trò không tiện nói ta cũng không hỏi nữa, bây giờ ở Vân Mộng thành trò đã không có chỗ ở rồi, cả đế quốc Bắc Hải cũng không dành cho ngươi, ngươi có muốn xem xét lời đề nghị trước đây, theo ta ra biển rộng không?”
Lâm Bắc Thần rất ngạc nhiên nói: “Hiện giờ Vân Mộng thành đã hoàn toàn phong bế, chỉ có thể vào không thể ra, ông có thể mang người ra ngoài sao?”
Hải lão nhân thản nhiên nói: “Đó chỉ là đối với trò mà thôi, Hải tộc bọn ta là tình huống đặc thù, đừng nói là hành chính quan của tỉnh, cho dù là tỉnh chủ của Phong Ngữ hành tỉnh có tới cũng không thể ngăn cản bọn ta được.”
“Có đặc quyền?” Lâm Bắc Thần kinh ngạc nói.
Hắn vốn tưởng rằng Hải tộc ở thế bất lợi, dù đến làm ăn cũng phải thành thật tuân theo luật lệ cùng chính lệnh của đế quốc Bắc Hải, nhưng từ giọng điệu của Hải lão nhân có thể thấy, quan hệ giữa Hải tộc cùng đế quốc không đơn giản như mình nghĩ.
Những thông tin này không được đề cập trong sách giáo khoa Lịch sử hiện đại và cận đại của đế quốc.
Hải lão nhân thản nhiên nói: “Trò có thể hiểu đại loại như vậy.”
“Đưa người ra ngoài, Hải lão sư nắm chắc bao nhiêu phần trăm?” Lâm Bắc Thần chần chờ hỏi.
Hải lão nhân mỉm cười nói: “Một trăm phần trăm.”
Lâm Bắc Thần hít một hơi lạnh nói: “Có thể đưa bao nhiêu người ra?” Hắn lại hỏi.
Hải lão nhân ánh mắt nghiền ngẫm nói: “Trò muốn đưa bao nhiêu người ra ngoài?”
Lâm Bắc Thần còn chưa trả lời, Hải lão nhân lại nói: “Trò đã từng nghĩ tới người mà trò muốn dẫn đi có thể cứu được không, cho dù có cứu được thì bọn họ có đồng ý đi cùng trò không?”
Lâm Bắc Thần im lặng, đây là một vấn đề.
Hải lão nhân lại nói: “Ta phải nhắc nhở trò, đưa trò bình an rời đi, chính là xuất phát từ lập trường cá nhân của ta, không phải đại diện cho Hải tộc, ta không thể giúp được gì cho trò, Hải tộc sẽ càng không can thiệp vào chuyện này.”
Lâm Bắc Thần gật đầu, nói: “Ta hiểu.”
Hải lão nhân liếc mắt nhìn Mễ Như Yên đang đứng bên cạnh một cái, sau đó thu hồi ánh mắt nói: “Trò có một ngày, một ngày sau nói cho ta biết quyết định của trò. Trước đó, ta đề nghị hai người, tốt nhất là trốn ở đây, tin tức bên ngoài sẽ có người truyền vào, mặc khác...”
Ông ta giơ tay lên tạo ra một luồng Huyền khí màu xanh thẩm, trên bức tường đá bên cạnh, một màn hình lớn Huyền Tinh loé ra, hình ảnh xuất hiện.
Trên màn hình đang truyền hình trực tiếp tiến độ truy đuổi Lâm Bắc Thần của đoàn điều tra.
“Tin tức các trò quan tâm ở đây cũng có thể thấy được.” Hải lão nhân nói xong, xoay người rời đi.