Trong phòng giờ chỉ còn Lâm Bắc Thần và Mễ Như Yên.
Lâm Bắc Thần hai tay đan vào nhau, cằm đặt lên mu bàn tay, trầm tư.
Lúc trước khi chưa gặp Hải lão nhân, hắn như một con thỏ bị ép vào một góc, với đôi mắt đỏ rực sẵn sàng cắn người, nhưng bây giờ Hải lão nhân xuất hiện, thế là một cái hố đột nhiên được đào ở góc tường, chỉ cần hắn quay người lại là có thể trốn mất dạng.
Đi đường nào đây?
Đi làm anh hùng một giây ư? Lúc đó có lẽ cái mạng này thật sự phải hy sinh ở trong này rồi, thực tế không phải trò chơi, không có hồi sinh, cho dù bản thân hắn không sợ chết nhưng nếu không bao giờ có thể trở lại trái đất, cha mẹ cùng bạn bè sẽ đau khổ vì mất đi đứa con đứa bạn này, sẽ dày vò cả đời.
Còn làm một kẻ hèn nhát cả đời? Cho dù bản thân sau này có trở nên mạnh mẽ, quay lại báo thù rồi lại trở về trái đất, trong đêm mơ thấy từng người một, lương tâm của mình cũng sẽ bị sự dày vò cắn nuốt.
Con mẹ nó kiếp trước không phải là một nhà Olympic toán học đấy chứ, thật khó mà.
Lâm Bắc Thần ở trong lòng than thở.
Mễ Như Yên im lặng chờ đợi ở bên cạnh, trong lòng nàng có một quyết định đã được đưa ra từ lâu. Nhưng nàng sẽ không thúc giục Lâm Bắc Thần, sẽ tôn trọng mọi quyết định của Lâm Bắc Thần.
Nếu nàng là Lâm Bắc Thần, từ phương diện lý trí mà nói, nàng nhất định sẽ cùng Hải lão nhân rời đi, cho dù bản thân có đầu thú thì cũng chưa chắc bảo toàn được bạn bè, thậm chí ngay cả cơ hội báo thù cũng sẽ biến mất vĩnh viễn.
Còn có thể bị đóng đinh vào cột, vĩnh viễn đeo trên lưng cái danh theo Thiên Ngoại Tà Ma, những người thân và bạn bè đã chết vì mình cũng không lấy được sự trong sạch.
Thời gian trôi qua từng giây, trên màn hình Huyền Tinh, tiếng la hét của những người thân và bạn bè bị tra tấn không ngừng truyền đi.
Lâm Bắc Thần như một bức tượng, chống tay lên cằm, bất động, nhưng Mễ Như Yên lại tinh ý nhận ra sự bối rối cùng hỗn loạn trong mắt Lâm Bắc Thần, đang trở nên rõ ràng từng chút một.
Ba!
Lâm Bắc Thần đột nhiên vỗ tay một cái, nở nụ cười, hắn đứng lên nhảy hai cái, cười giống như một đứa trẻ, nói: “Nghĩ xong rồi.”
Mễ Như Yên nhìn hắn.
Lâm Bắc Thần vô cùng thoải mái nói: “Ta quyết định ở lại, làm hết sức mình, tuân theo số mệnh.”
Mễ Như Yên ngẩn ra, quyết định này hoàn toàn khác với những gì nàng nghĩ. Giống như giữa sự sống và cái chết, lựa chọn cái chết bi thảm gấp vạn lần.
Nhưng nàng có thể thấy được sự thoải mái trong thần sắc của Lâm Bắc Thần, chắc chắn không phải là giả vờ.
Khi không còn lối thoát thì lựa chọn liều chết một trận, đó là dũng sĩ. Khi có đường lui nhưng vẫn lựa chọn liều chết một trận thì đó giống như thánh nhân.
Trong lòng Mễ Như Yên bắt đầu tràn ngập một cảm xúc khó tả.
Lâm Bắc Thần vào thời khắc này như một tên ngốc không có thuốc chữa, nhưng làm người khác nghẹt thở với sự khôn ngoan.
“Có phải rất cảm động không?” Lâm Bắc Thần ha ha cười, nói: “Ta cũng gần bị mình làm cho cảm động đến đi tiểu rồi.”
Mễ Như Yên thổi phù một tiếng liền bật cười. Hai người cười giống như hai tên ngốc.
Đúng lúc này...
“Leng keng!”
Một âm thanh quen thuộc phát ra từ điện thoại, là âm báo nhắc tin nhắn WeChat.
Lâm Bắc Thần ngẩn ra, lập tức triệu hồi ra điện thoại, mở khoá màn hình, mở Wechat ra lập tức nhìn thấy một avatar quen thuộc là cái chân trắng, gửi một tin nhắn đến...
“Có đó không? Giang hồ cấp cứu.”
Cẩu nữ thần lại xuất hiện rồi? Không phải trước đó đã chặn ta rồi sao? Hiện giờ là cấp cứu cái gì chứ?
“?”
Lâm Bắc Thần trực tiếp gửi một meme hỏi chấm
Kiếm Tuyết Vô Danh rất nhanh đã trả lời: “Tiểu đệ đệ, dạo này thế nào? Dậy thì như thế nào? Có nhớ tỷ tỷ ta không, ha ha, ta gặp một chút phiền phức, đang chạy trốn, bị người khác đuổi giết sắp chết rồi, mau cho ta mượn chút tiền vàng tiêu đi, cái loại không tính lãi ấy, nếu cho mượn không cần trả thì càng tốt.”
Lâm Bắc Thần: “???”
Nghe xem có phải con người không?
“Không đùa đâu, nếu lần này ngươi không cứu tỷ tỷ, về sau ngươi sẽ không bao giờ gặp được ta nữa đâu.” Kiếm Tuyết Vô Danh lại gửi một tin nhắn khác.
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một lúc, đột nhiên hiểu ra một chuyện, lần trước khi hắn liên lạc với Kiếm Tuyết Vô Danh, lúc đó cẩu nữ thần đã nói nàng đang trốn khỏi... Taobao, có nghĩa là đang chạy trốn ư?
Lúc đó chắc là đang bị người khác đuổi giết?
Bị đuổi giết trong thời gian dài như vậy mà vẫn chưa chạy trốn được, xem ra tình hình thực sự nghiêm trọng.
“Tại sao lại cắt đứt liên lạc lúc đó, còn chặn ta?” Lâm Bắc Thần giống như oán phụ gửi một câu hỏi.
Kiếm Tuyết Vô Danh lại lập tức trả lời: “Chặn? Ý ngươi là gì? Ta lúc đó bị người khác đuổi giết đành phải tạm thời ngưng liên lạc với ngươi để tránh cho đối phương thuận tay sờ gáy, phát hiện ra ngươi...”
CMN thuận tay sờ gáy. Lâm Bắc Thần đổ mồ hôi đầy đầu.
Nhưng mà nghe lời giải thích này cũng có vẻ tạm chấp nhận được, coi như cũng có tâm.