Quan phủ.
Được coi là phủ đệ của Quan thị nhất tộc trong bốn đại gia tộc ở Vân Mộng thành, tòa phủ đệ này tuy không lộng lẫy bằng Chiến Thiên Hầu Phủ nhưng diện tích chỉ có hơn chứ không kém.
Cửa chính cao 6 mét, rộng 10 mét, trông như cổng thành vậy, kết cấu bằng đá ở cửa phủ, toàn bộ đều dùng ngọc bích trắng điêu khắc còn hơn cả vàng son, mà gỗ mộc phấn thì là của sơn lôi quang mộc tại Bắc Hoang, cũng là tấc đất tấc vàng vô cùng trân quý.
Cái cổng chính này thường được gọi là cửa số 1 Vân Mộng.
Cả cánh cổng được chia làm hai tầng trước và sau, tầng đầu treo tấm biển bốn
chữ Bách Niên Vọng Hải, tầng sau đổi lại là bốn chữ Phi Chấn Gia Phong.
Tất cả đều được mời đại gia thư pháp của thịnh hội trong thành, điêu khắc tốn thời gian và tinh lực để hoàn thành tinh phẩm nghệ thuật này, vừa nhìn đã tràn ngập hơi thở ung dung hoa quý.
Bình thường người đi đường nhìn cánh cổng này đều lộ vẻ hâm mộ. Nhưng hôm nay trong biệt thự Quan thị lại chốn gà bay chó sủa, tiếng kêu
thảm thiết liên tục vang lên.
Hai mươi hộ vệ nổi danh canh giữ cửa lớn bình thường cường tráng không ai bì nổi, giờ đây đã chết hơn nửa, chỉ còn lại một nửa mặt mũi bầm dập, cả người đầy máu ôm đầu ngồi xổm hai bên cánh cửa, giống như một con gà con đang trải qua phong ba bão táp.
Có tiếng kêu bén nhọn truyền từ trong phủ trạch, không khí tràn ngập mùi máu tanh tưởi.
Lâm Bắc Thần thừa đến trước cửa Quan phủ liền nhìn thấy cảnh tượng này, hắn cười lạnh một tiếng.
“Phi Chấn Gia Phong?” Tấm biển này đúng là một trò hề.
Quan gia các ngươi bồi dưỡng ra một đồ xúc sinh táng tận lương tâm như
Quan Phi Độ còn không biết xấu hổ nói chuyện gia phong?
Vì để trèo cao mà chạy theo người như Đàm Cổ Kim, trắng trợn làm hại đồng đội của mình, còn lấy đó làm niềm vui... đây chính là gia phong của Quan gia ngươi?
Xây dựng Quan gia ngươi không được, hố cha thì là top 1.
Nếu như trưởng bối của các ngươi có chút tính người thì có khi sẽ khuyên bảo Quan Phi Độ, nhưng các ngươi không có.
Rơi vào kết cục nhà tan cửa nát đúng là đáng đời. “Tham kiến đại nhân.”
Trông thấy Lâm Bắc Thần qua đây, cao thủ bao vây quan phủ của đoàn điều tra vội vàng đồng loạt cúi đầu hành lễ, gương mặt lộ vẻ kính cẩn.
Lâm Bắc Thần mặt không cảm xúc bước vào trong cửa lớn.
Người dẫn đầu là một cao thủ cấp võ sư, hắn không dám chậm trễ Lâm Bắc
Thần cho nên nhắm mắt theo sau.
Một lát sau.
Chính viện của Quan phủ, trong phòng khách.
Đám người đang tụ tập lại rõ ràng không có ai nghi ngờ thân phận của Lâm Bắc Thần.
Bởi vì giống nhau y đúc.
“Bẩm đại nhân, trên cơ bản đã điều tra xong tài sản của Quan gia, tổng cộng có hai ngàn sáu mẫu rộng trị giá là 12000 tiền vàng, ba mươi mốt cửa hàng trong thành trị giá 22000 tiền vàng, các loại ma tinh, khoáng thạch, da thú, tài nguyên tu luyện trị giá 30000 tiền vàng, văn chơi cổ vật trị giá khoảng 20000 tiền vàng, ngoài ra còn có thẻ tiền vàng, tiền vàng, tiền đồng tổng cộng lên đến 40000 tiền vàng...”
Người phụ trách kiểm tra Quan gia chính là nhân vật số 5 Mặc Tiêu Tương của đoàn điều tra.
Đây là một thanh niên tầm 30 tuổi ăn mặc như thư sinh, rõ ràng cực kỳ kính sợ Ngô Thượng Ngôn, không dám có chút nghi ngờ gì hắn cho nên báo cáo toàn bộ những gì điều tra được.
Lâm Bắc Thần hơi cau mày lại, Quan gia quả thật rất giàu, cơ mà vấn đề là hắn chỉ có thể thu tiền mặt.
Đồ vật như khoáng thạch, ma tích, đất cát gì đó không thể đổi sang, đối với bản thân mà nói không có giá trị gì cả.
Có chút phiền phức rồi.
Lâm Bắc Thần rơi vào trầm tư. Chỉ là đúng lúc này...
“Đại nhân, đại nhân xin tha mạng, tha cho Quan gia ta đi...” Gia chủ Quan Nguyên Thu của Quan gia cũng không biết lấy sức ở đâu mà đẩy hộ vệ ra, một phát quỳ xuống đau khổ cầu xin.
“To gan, còn dám động vào đại nhân, người đâu, cắt lưỡi ông ta đi.” Mặc Tiêu Tương hét lên.
Lâm Bắc Thần khoát tay: “Chậm đã.”
Hắn nói với Quan Thu Nguyên: “Ha ha, ngươi là gia chủ của Quan gia nhỉ? Cũng một bó tuổi rồi, tội gì mà... thế này nhé, bổn quan cho ngươi một cơ hội, trong vòng 15 phút gom đủ 100000 tiền vàng thì bổn quan sẽ tha cho Quan gia ngươi.”
“Đại nhân, ngài nói thật sao?” Quan Nguyên Thu vui mừng hỏi.
Ông ta giống như người chết đuối nhìn thấy một cọng rơm cứu mạng.
“Đương nhiên, bổn quan là ai chứ, sao có thể lừa ngươi được? Ừm, vì để biểu thị thành ý, bổn quan có thể lấy đầu của đại nhân Mặc Tiêu Tương ra đảm bảo, nếu như lừa ngươi thì Mặc đại nhân sẽ chết không dễ dàng.” Lâm Bắc Thần nói.
Mặc Tiêu Tương: (⊙_⊙)?
Quan Nguyên Thu nghiến răng nghiến lợi, còn có thể sao nữa? Ông ta chọn tin tưởng.
Thế là vị gia chủ này vẻ mặt buồn bã dẫn cao thủ của đoàn điều tra đi ra sau viện đào một cái hầm vô cùng bí mật, trong đó còn cất 50000 tiền vàng sáng lấp lánh, mới tinh như được rửa.
Đám người Mặc Tiêu Tương tức đến nghiến răng, vốn tưởng xét kỹ càng rồi, ai ngờ vẫn còn thiếu sót.
Lâm Bắc Thần lại vô cùng vui mừng.
Trước đó soát được 40000 tiền vàng, giờ lại thêm 50000 nữa, tính cả kim khố nhỏ mà hắn tích lũy được hơn 10000 kia, cuối cùng cũng gom đủ phí ra tay của Kiếm Chi Chủ Quân đại nhân.
Sống rồi.
Hắn thu hết tiền vàng lại sau đó không chờ được xoay người rời đi.
“Đại nhân, đại nhân... vậy người của Quan gia xử lý thế nào?” Mặc Tiêu Tương ở đằng sau vẻ mặt không hiểu rõ truy hỏi.
Lâm Bắc Thần không thèm quay đầu: “Phế vật, thế này mà cũng phải hỏi ta? Đương nhiên là tiếp tục điều tra.”
Mặc Tiêu Tương: “???”
Vừa nãy đại nhân dùng đầu ai để đảm bảo đấy? Sao cảm thấy hôm nay đại nhân có chút không đúng nhỉ.