Một cỗ sát khí hung ác như thần giết chóc đến từ đêm tối lộ ra trong lời nói hời hợt của thanh niên này, nó nhanh chóng phong ấn toàn bộ bục trao giải, đồng tử Bạch Hải Cầm co lại, trường kiếm kêu ông ông, mà Ngô Thượng Ngôn ở bên cạnh chỉ cảm thấy giống như có vô số lợi đạo vô hình đâm vào bản thân, trong tiếng vang nhỏ xoẹt xoẹt, áo giáp nhẹ trên người hắn bị xé thành từng vết kiếm chỉnh tề.
Đáng sợ quá đi.
Trái tim Ngô Thượng Ngôn đập thình thịch.
Thanh niên này nhìn có vẻ còn nhỏ hơn mình mười tuổi, nhưng sao thực lực của hắn lại khủng bố đến vậy?
Đây rõ ràng là kẻ nắm giữ kiếm ý trong truyền thuyết.
Ông ta không nghi ngờ gì nữa, nếu như thật sự đối địch thì Lăng Trì không cần rút kiếm chỉ riêng kiếm ý đã có thể làm ông ta trọng thương.
Kiếm đạo huyền diệu khó giải.
Đế quốc Bắc Hải từ mấy trăm năm trước đã sinh ra vô số Thiên Kiêu kiếm đạo.
Vô số kiếm tu kinh tài tuyệt thế, đời đời kế thừa và phát huy, rất nhiều thần thông kiếm đạo được sáng tạo ra.
Mà hàng ngàn thần thông đó được chia làm ba tầng.
Kỹ.
Ý.
Thế.
Loại chiến kỹ giống như đám người Lâm Bắc Thần tu luyện bất kể là Xạ Nguyệt Kiếm Pháp, Bích Hải Tam Kiếm, Di Sơ Kiếm Pháp hay cấp bậc chiến kỹ bốn sao, năm sao, thậm chí chín sao thì tất cả đều thuộc “kỹ”.
Kỹ giống như kỹ thuật, quen tay hay việc.
Xảo chính là kỹ.
Giữa trời đất có vô số võ giả Nhân tộc đều có thể tu luyện kiếm kỹ.
Dù là kiếm kỹ khó khăn thì chỉ cần ngươi đủ dụng tâm, phấn đấu hết mình là có thể được danh sư chỉ điểm, Huyền khí tu luyện đủ xứng đôi có thể nắm chắc kiếm kỹ sau trăm ngàn lần tu luyện.
Kỹ có thể diễn tả bằng lời, nhưng lên cấp độ cao hơn đến ý thì rất khó. Cái đó chỉ có thể lĩnh hội chứ không thể diễn tả bằng lời.
Kiếm ý chỉ có thể dựa vào lĩnh ngộ của bản thân.
Thế giới tinh thần của mỗi người không giống nhau, tinh thần ý chí không giống, cho nên kiếm ý lĩnh ngộ cũng khác nhau.
Chỉ cần lĩnh ngộ được kiếm ý, thì với một ý niệm đã có thể sản sinh ra vô số uy năng khó mà tưởng tượng được, người bị ý niệm này nhắm vào thường chưa kịp rút kiếm ra khỏi vỏ đã bại trận rồi.
Kiếm ý là sự phù hợp giữa ý chí của con người và kiếm, chỉ là loại phù hợp này trước giờ không có quy luật cố định.
Cho nên dù có sư phụ dẫn dắt, truyền thừa kinh nghiệm nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể dựa vào sự lĩnh ngộ và va chạm của bản thân, có liên quan rất lớn với thiên phú mà ông trời cho.
Người có thiên phú không cao nếu như không có ý chí rộng lớn chấn động thiên địa thì rất khó nắm giữa được kiếm ý.
Nhưng người có thiên phú cao, cho dù không có người dẫn dắt, không có kinh nghiệm và tham khảo điển tích, thì cũng có thể sau một vài chuyện đặc thù trong bất giác lĩnh ngộ được kiếm ý.
Đây chính là kiếm ý vô cùng hiếm thấy.
Đương nhiên, kiếm ý vẫn thuộc phạm trù con người.
Tiến thêm một bước nữa là kiếm thế.
Nếu như nói kiếm ý là sự phù hợp giữa người và kiếm, vậy thì kiếm thế chính là sự phù hợp giữa người và thiên địa.
Kiếm động liền mang theo khí thế dời non lấp bể, khí thế sóng thần, phong khí, hồng tiết, địa chấn...
Tu luyện đến cỡ này chỉ với một kiếm đã có thể khuấy động vô số dị tượng thiên địa xung quanh.
Giống như khí thế trời đất vận hành nhanh chóng gia tăng lên người đối thủ. Trong tích tắc, người, kiếm và trời đất dung hòa lại.
Uy thế vô tận.
Kiếm thế đã bước gần đến quy tắc đại đạo.
Thêm một bước nữa, chính là chi kiếm đạo tắc.
Từ kiếm kỹ, đến kiếm ý, đến kiếm thế, càng lên càng khó.
Trong lịch sử của đế quốc Bắc Hải chỉ có duy nhất hoàng đế khai quốc là từng
bước vào cảnh giới kiếm thế.
Mà thiên kiêu tu luyện ra kiếm ý cũng không tính là nhiều, mỗi người đều đủ
để tiến vào sử sách kiếm đạo của đế quốc.
Lăng Trì bỗng dưng bày ra kiếm ý khiến cho nhiều người vô cùng chấn động. Mồ hôi lạnh nhanh chóng ướt sũng sau lưng Ngô Thượng Ngôn.
Trong lòng Bạch Hải Cầm cũng dậy sóng.
Là một trong tám đại danh kiếm của Bạch Vân thành tại thánh địa kiếm đạo, ông ta đã tu luyện hơn một giáp, có được vô số kinh nghiệm của các tiền bối, nhưng cho đến bây giờ cũng chưa tu luyện đến độ lĩnh hội được kiếm ý.
Trên quảng trường.
Tất cả cao thủ võ giả nhìn thấy cảnh tượng này cảm thấy vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ.
“Không hổ là Lăng thị Song Tuyệt, đúng là làm cho người ta kinh ngạc, Lăng lão gia tử có đôi cháu trai tài hoa như thế ai nhìn cũng mỏi mắt, đặc biệt là Lăng Trì có danh xưng Tu La, là nhân vật kiêng kỵ trong quân đội đấy, vậy mà ngay cả kiếm ý cũng nắm giữ được, ha ha ha...”
Đàm Cổ Kim giống như thật tâm tán thưởng, vị trí của ông ta nằm trong kiếm ý của Lăng Trì, nếu không phải có sự bảo vệ của Bạch Hải Cầm thì chỉ sợ đã chết vì hàng ngàn kiếm khí kia, nhưng ông ta thật sự không sợ hãi còn nói cười tự nhiên.
Ông ta lại nói: “Người trẻ tuổi khí thịnh, có thể hiểu được, các ngươi ra tay với bổn quan ta có thể không trách phạt, nhưng hôm nay ngay cả Lăng thành chủ và lão gia tử đều ở đây, hai bờ lưng mà còn dám làm càn như thế, lọt vào trong mắt vài người có tâm tư khác sợ là sẽ coi như dấu hiệu gì đó, Lăng Thị nhất tộc dù sao cũng đâu tầm thường, nếu như không nghe lời, ha ha...”
Ánh mắt Lăng Quân Huyền lóe sáng.
“Chỉ có máu tươi mới có thể tẩy rửa trái tim dơ bẩn của ngươi.” Giọng điệu Lăng Trì vĩnh viễn lạnh lùng giống như âm thanh máy móc đang vận hành.
Hắn không để tâm đến lời nói của Đàm Cổ Kim: “Chỉ cần ngươi chết, việc của Lăng thị không nhọc ngươi phí công.”