Lăng Trì vừa dứt lời, kiếm ý bành trướng.
Trong hư không, âm thanh kiếm ngâm mơ hồ hiện lên.
Từng đạo kiếm khí trong suốt mắt thường không thấy được bao trùm Đàm Cổ Kim, Bạch Hải Cầm và Ngô Thượng Ngôn, kiếm khí vô hình không ngừng gào thét, giống như muốn nghiền nát người bên trong thành mảnh vụn.
Kiếm ý mà Lăng Trì lĩnh hội đủ để giết chết đối thủ trong nháy mắt.
Ngô Thượng Ngôn là người đầu tiên không trụ được, ông ta kêu lên thảm
thiết.
Chỉ thấy hai má, cánh tay, ngực, thắt lưng gần như xuất hiện các vết máu, cho dù bên ngoài thân ngưng kết một tầng Huyền khí giáp trụ mỏng manh cũng không thể ngăn chặn được nó, vết máu nứt toác khắp nơi giống như bị lợi kiếm cắt được, hắn nhanh chóng biến thành người máu.
Bụp!
Bạch Vân kiếm trong tay Bạch Hải Cầm lập tức chém ra. Kiếm khí vô hình gào thét, Bạch Hải Cầm tóc bay tán loạn.
Hai má cũng xuất hiện một vết máu tươi nhạt nhòa, ông ta vô cùng kinh ngạc biết rằng nếu cứ tiếp tục như thế thì đừng nói bảo vệ Đàm Cổ Kim, ngay cả bảo vệ bản thân cũng sẽ càng thêm khó, ngay lúc ông ta muốn chủ động ra tay...
“Chậc.” Đàm Cổ Kim bỗng dưng thở dài ngao ngán.
“Vốn tính nể mặt Lăng thị nhất tộc các ngươi chút ít, cần gì phải ép ta như thế chứ.” Ông ta vỗ tay một cái.
Một cuộn giấy màu vàng nhạt xuất hiện trong tay, bằng mắt thường có thể nhìn thấy nếp giấy, không biết đây là chất liệu hiếm thấy gì, nhưng theo sự run rẩy của cổ tay Đàm Cổ Kim, lúc cuộn giấy mở ra có từng đạo khí tức mênh mông uy nghiêm tựa như nước trên trời đổ xuống, tản phát ra xung quanh.
Giống như gió xuân hóa thành mưa.
Kiếm ý của Lăng Trì lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Tất cả mọi người bỗng dưng hô lên.
Chỉ thấy giấy lụa trôi nổi trong gió, phía trên có một chữ lớn màu đỏ ghi... “Lệnh.”
Mặt còn lại là một chữ lớn màu vàng...
“Tả.”
Hai chữ này biểu thị cho hai loại cảnh giới.
Chữ Lệnh giống như đao kiếm câu ngân, thế như thể tre, dấu vết như súng, làm cho người ta thấy được kim qua thiết mã lao đến, trong nháy mắt như bị uy hiếp, không dám sinh ra bất kỳ ý tứ đối nghịch hay chống lại, chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu nghe lệnh.
Mà nét bút chữ Tả như long xà, ám hợp cổ vận giống như vương giả ngồi trên nơi cao xuyên qua tầng mây cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt như mặt trăng, mặt trời, tùy ý để năm tháng chảy trôi mãi mãi chiếu rọi chúng sinh nhân gian, làm cho người ta muốn quỳ xuống bái lạy, cam chịu làm chó.
Các quan viên của Vân Mộng thành ở xung quanh nhanh chóng quỳ xuống. Tả lệnh!
Đây là chính lệnh thủ thư của tả tướng Tả Lộ Ý.
Thấy tả lệnh như thấy tả tướng.
Cuộn giấy này có thể ra lệnh cho bách quan của chín hành tỉnh, trong nó ẩn chứa ý chí võ đạo của tả tướng, một trong sáu đại cường giả Tiên Thiên của đế quốc hiện nay.
Vừa cười sấm sét vang lên, vừa giận biển cả dậy sóng, là Kiếm Đạo Tiên Thiên.
Một ý niệm quyết định sự sinh diệt của tông sư võ đạo, là ý chí võ đạo của Kiếm Đạo Tiên Thiên.
Có Tả Lệnh trong tay, cho dù Đàm Cổ Kim là một thư sinh văn nhược cũng có thể chiến đấu với tông sư võ đạo.
Quan trọng nhất chính là ngoại trừ ý chí võ đạo trong Tả Lệnh ra, thì chính bản thân nó cũng đại biểu cho quyền thế, đủ để các quan viên của toàn bộ đế quốc Bắc Hải hít thở không thông.
Tả tướng được gọi là Tả Lộ Ý.
Là một trong bảy truyền nhân của Bạch Vân thành, Bạch Hải Cầm một trong
ba đại danh kiếm khi thấy Tả Lộ Ý cũng phải gọi một tiếng sư thúc.
Bây giờ ở đế quốc Bắc Hải tổng cộng có sáu đại Kiếm Đạo Tiên Thư, Bạch Vân thành có hai người, ngoại trừ thành chủ bây giờ ra thì một vị khác chính là Tả Lộ Ý đã ngồi vững ngôi vị tả tướng của đế quốc một giáp.
Kiếm Đạo Tiên Thiên có tu vi, quyền thế tướng vị nắm trong tay.
Sự tồn tại của người đó giống như một cây thần trụ chọc trời ở đế quốc Bắc
Hải.
Đặc biệt Tả Lộ Ý còn xuất thân từ quân công, từng chinh chiến sa trường, lập lên chiến huân lừng lẫy, đế quốc có ba đời quân thần thì hắn là đời thứ hai, còn có sức ảnh hưởng hơn cả Lâm Cận Nam của Chiến Thiên Hầu Phủ.
Trong quân đội đế quốc có rất nhiều tướng lĩnh sùng bái Tả tướng. Hai huynh đệ Lăng Trì, Lăng Ngọ cũng nằm trong số đó.
Tả Lệnh vừa ra sân ngay cả Lăng Trì cũng không khỏi cau mày lại. Sao trong tay Đàm Cổ Kim lại có lệnh bài của Tả tướng chứ?
Thân phận như Tả tướng sao lại có quan hệ với loại tiểu nhân Đàm Cổ Kim của Dung Phong Vân?
Lúc này ngay cả người quả quyết như Lăng Trì cũng không khỏi rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Làm quân nhân thì Tả Lệnh có sự ràng buộc rất lớn với hắn.
Thấy Tả Lệnh mà không tôn trọng sẽ khiến danh tiếng ở trong quân đội hạ xuống, hơn nữa việc đó cũng không hợp với cách hành sự vốn có của hắn.
“Được.” Lăng Trì nhanh chóng quyết định lùi bước về sau.
Hắn nhìn chằm chằm Đàm Cổ Kim, rồi lại nhìn Tả Lệnh, thản nhiên nói: “Tả Lệnh giấy lụa chỉ có thể dùng một lần, sau khi đã dùng thì sẽ coi như rác, ta nhượng bộ lui binh, ngươi có thể giết bọn họ nhưng ta sẽ ở ngoài thành đợi ngươi, chỉ cần hôm nay trên quảng trường Thần Điện chảy một giọt máu, vậy thì đợi đến ngày ngươi bước chân ra khỏi Vân Mộng thành, ta sẽ không biết bất cứ giá nào băm ngươi thành trăm mảnh, để ngươi nếm thử sự đau khổ của Lăng Trì.”
Lăng Trì nói xong, thân ảnh của hắn lóe lên rồi biến mất tại chỗ.
Trong lòng Đàm Cổ Kim không khỏi phát run, ông ta biết Lăng Trì nói được
thì sẽ làm được.
Ông ta cũng không tính lấy ra Tả Lệnh khó khăn mới có được này, chỉ là nội
tình của Lăng Thị nhất tộc đã nằm ngoài sự tưởng tượng của ông ta.
Chỉ mỗi Lăng Trì thôi suýt chút nữa đã khiến ông ta thất bại trong tích tắc.
Việc đã đến nước này nghĩ thêm cũng vô ích, tên đã lên dây không thể không bắn.
Đàm Cổ Kim trực tiếp thôi động lực lượng trong Tả Lệnh, ánh vàng trên giấy lụa bỗng dưng phát sáng.
“Người cản ta phải chết.” Đàm Cổ Kim hét to lên.