"Vinh quang của thần, cùng tồn tại với ta."
Gậy thần Lâm Bắc Thần phiên bản 1.0 hoàn toàn mới chính thức ra mắt.
Hắn mở miệng nói, doạ bản thân giật cả mình.
Bởi vì giọng nói của hắn đã thay đổi.
Trong mười phần giọng nói, chỉ có ba phần là âm sắc ban đầu của mình.
Bảy phần kia lại là một loại âm thanh cộng hưởng kim loại kỳ lạ nào đó, bên trong mơ hồ mang theo loại style giả vờ vô cảm của nữ thần nhìn xuống bá tánh.
Đối với các tín đồ mà nói, điều này là bởi vì ý chí của Kiếm Chi Chủ Quân đại thần không gì không thể đã giáng lâm trên người của Lâm Bắc Thần, sau đó việc chiếm lấy cơ thể của Lâm Bắc Thần là kết quả hiển nhiên.
Lâm Bắc Thần trước mặt đã không còn là một phàm nhân nữa. Mà là thần.
Trong thân thể tuấn tú vô song này ẩn chứa ý chí của Kiếm Chi Chủ Quân. "Bái kiến ngô thần."
"Vinh quang dưới miện là mạng của ta."
Các thị dân, các binh sĩ đều quỳ lạy vô cùng kính cẩn với Lâm Bắc Thần. Hả?
Chính là cảm giác này, vô cùng sảng khoái.
Lâm Bắc Thần đã hoàn toàn tìm được cảm giác của gậy thần rồi. Hắn từ từ mở rộng vòng tay.
Ánh sáng của đôi cánh kiếm màu bạc sau lưng hắn, từng tia một nối tiếp nhau rồi từ từ mở rộng ra, thần lực bành trướng khó mà hình dung nổi, giống như đại dương Tinh Hải mênh mông vô tận, bao phủ toàn bộ quảng trường thần điện, bức xạ về phía Vân Mộng thành.
Lâm Bắc Thần bước vào trạng thái.
"Ta, tức là thần."
Hắn lại lần nữa mở miệng nói.
Giọng nói kỳ lạ của "Thần style" vang vọng trong hư không.
Thân hình của hắn từ từ lơ lửng, ánh sáng rực rỡ của thần chiếu rọi trời đất.
Phối hợp với tiếng ngâm ca của Tần chủ tế, Dạ Vị Ương và các mỹ nhân tế tư khác, toàn thân Lâm Bắc Thần từ trên xuống dưới, mỗi một tấc da, một một lỗ chân lông, thậm chí ngay cả lỗ đít và lông mũi của hắn đều tràn ngập vẻ thần thánh trang nghiêm, thuần khiết và mang khí tức thần đạo.
"Các ngươi đều là những tín đồ trung thành của ta." Lâm Gậy Thần phất tay.
Đám người Sở Ngân, Phan Nguy Mẫn, Lưu Khải Hải, Ngô Phượng Cốc, Dương Trầm Chu đang bị trói trên Hoả Hình Trụ, xiềng xích Huyền Văn kim loại trên người bọn họ ngay lập tức bị đứt gãy.
Phộc phộc.
Mấy người bị trói giống như bánh chưng, đồng thời còn bị phong ấn tu vi Huyền khí, không kịp phòng bị, từng người một đều ngã xuống đất trong tư thế chó ăn phân tiêu chuẩn.
Trong tầng không khí thấp.
Không có ai chú ý đến Lâm Bắc Thần, người đang toả ra hàng vạn thần quang, khoé miệng không khỏi co giật một chút.
Ui da?
Trượt tay rồi.
Lần đầu tiên thi triển thần lực, tính toán sai lầm, nên không nhẹ tay.
Lão Sở, xin lỗi nha.
Hắn lại lần nữa xua tay.
Xiềng xích trói buộc trên người của Sở Ngân và những người khác đứt gãy rồi rơi xuống.
"Tên tiểu tử Lâm Bắc Thần này lại có thể được ý chí của Kiếm Chi Chủ Quân nhập thân, thật sự là quá may mắn rồi, chờ quay đầu lại..."
Sở Ngân phủi bụi trên người, theo bản năng nhếch miệng nói.
Lời còn chưa nói xong, hai người Phan Nguy Mẫn và Lưu Khải Hải ở bên cạnh đã không nói một lời, ấn đầu của ông ta xuống và đè ông ta quỳ trên mặt đất mà khấu đầu.
"Mẹ nó, đừng nói nhảm, miện hạ hiển linh, dập đầu cho xong chuyện."
"Đúng vậy, ông cho rằng hiện tại mình đang đối mặt với Lâm Bắc Thần sao? Nhầm. Nhầm to rồi, đó là miện hạ của Kiếm Chi Chủ Quân vĩ đại đấy.”
Phan Nguy Mẫn và Lưu Khải Hải hai người quỳ trên mặt đất, vừa khấu đầu vừa giáo huấn Sở Ngân.
Sở Ngân giật mình, lập tức chấn chỉnh lại tâm thái, thành thật khấu đầu. Khấu đầu từng cái một, phiến đá bị đập vang lên cạch cạch.
"Tham kiến ngô thần."
Đàm Cổ Kim cũng ở một bên khấu đầu, hô to thần hiệu.
Nhưng nội tâm của ông ta đã sụp đổ.
Lâm Bắc Thần lại có thể được lựa chọn để trở thành sứ đồ của thần.
Hành động luôn miệng vu khống Lâm Bắc Thần là ‘Thiên Ngoại Tà Ma’ của ông ta trước đó, chẳng phải là một trò đùa, một trò hề rồi sao?
Ông ta vừa quỳ lạy Lâm Bắc Thần, trong lòng vừa âm thầm nôn ra máu.
Ngô Thượng Ngôn và Mặc Tiêu Tương coi như là chết oan uổng rồi.
Bạch Hải Cầm và mình bị đánh đập một trận tàn nhẫn cũng coi như là uổng công chịu đựng.
Ban đầu muốn tính sổ Lâm Bắc Thần cho đến chết, nhưng bây giờ... Đừng nói là làm sao hạ gục được Lâm Bắc Thần.
Chuyện này đã không còn quan trọng nữa.
Tâm trạng hiện tại của Đàm Cổ Kim giống như Hứa Tiên ngoại tình với Tiểu Thanh, chỉ muốn ôm đùi của ‘Bạch Nương Tử’ Lâm Bắc Thần, buồn bã sợ hãi mà nói một câu: Xin hãy nghe ta giải thích!
Tuy nhiên, Lâm Bắc Thần bây giờ không hề có ý định nói chuyện với ông ta. "Các binh sĩ."
Lâm Bắc Thần lại lần nữa lên tiếng: "Thả những người vô tội kia ra."
Hắn đang nói đến Tiêu Bính Cam, Vương Hinh Dư, Chu Khả Nhi, Lâm Tuyết Ngâm và người nhà của họ đang bị áp giải sau Hoả Hình Trụ, cùng với rất nhiều học viên của học viện Số 3 đã bị Đàm Cổ Kim cố ý làm liên luỵ.
Các cao thủ của đội điều tra không có chút nghi ngờ, lập tức chen nhau xông tới, cởi bỏ xiềng xích trên người của những người này.
Ai dám làm trái ý chỉ của thần chứ?
"Các binh sĩ, hãy cho ta thấy lòng trung thành của các ngươi, lôi tín đồ của tà ma ẩn giấu ra đây đi.”
Lâm Bắc Thần lại chỉ về phía một thần điện nào đó.
Những binh sĩ tinh nhuệ ngay lập tức đứng dậy, lũ lượt xông về phương hướng mà hắn chỉ.
Sau một thời gian, Tào Phá Thiên, Đông Phương Chiến, Mộ Vũ Thôn và Trịnh Thạc trực tiếp bị lôi ra khỏi viện điều trị.
Trên người bọn họ đều nhiễm khí tức của Thiên Ngoại Tà Ma, bị các binh sĩ nhận định rằng chính là tà ma mà Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ đang ám chỉ.