Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 500 - Chương 500: Tà Ma Yêu Nghiệt, Còn Dám Sủa Bậy?

Chương 500: Tà ma yêu nghiệt, còn dám sủa bậy?

Sách được làm bởi Nhân

z, vipTruyenGG.com

--------------------------------------

"Ngô thần vạn cổ... xin Ngô Thần thương xót, loại trừ tà độc trong cơ thể chúng ta.”

Tào Phá Thiên vốn đã thoi thóp, được thần quang chiếu sáng, ngay lập tức cảm thấy toàn thân thoải mái, hắn trực tiếp đứng dậy, hành lễ cầu khẩn tràn đầy mong đợi nói.

Hắn cảm thấy rằng thời khắc mà mình được giải cứu đã đến rồi.

"Trong cơ thể của ngươi có khí tức của Thiên Ngoại Tà Ma, nó xuất phát từ bản tâm, ngươi chính là tín đồ của tà ma, đã vạn kiếp bất phục, khó mà quay đầu lại, đáng chết.”

Lâm Bắc Thần tiếp tục giữ giọng điệu ‘Thần style’, mở miệng nói, trực tiếp đội cái mũ tín đồ của Thiên Ngoại Tà Ma lên đầu của Tào Phá Thiên, lắc đầu nói: "Người đâu, đưa tín đồ của tà ma lên Hoả Hình Trụ.”

"Không không không..."

Tào Phá Thiên vô cùng hoảng sợ hét lên, ra sức giãy dụa: "Miện hạ, ngài nhìn nhầm rồi. Ta là tín đồ trung thành của ngài. Ta sẵn sàng hiến dâng tất cả cho ngài, cầu xin ngài, cầu xin ngài! Ta bị oan, ta thật sự bị oan...”

Nhưng các binh sĩ ở bên cạnh đang kìm nén sức lực muốn biểu hiện trước mặt thần, đâu có quan tâm hắn có cầu xin hay không chứ, trực tiếp xông lên, hai ba người trực tiếp đem tên tiểu tóc vàng này trói trên Hoả Hình Trụ.

Những lời như vậy nếu từ miệng của người khác nói ra, có lẽ còn có chỗ để vãn hồi.

Nhưng từ miệng của thần minh nói ra, ai sẽ nghe lời giải thích của hắn chứ?

Trong khoảnh khắc tiếp theo, ba người Đông Phương Chiến, Mộ Vũ Thôn và Trịnh Thạc cũng rơi vào kết cục tương tự.

"Miện hạ, ta chỉ bị thương nhẹ. Là ma khí nhập thể, chỉ là bị thương nhẹ...”

"Không, ta không muốn chết."

"Tha mạng, tha mạng, Miện hạ, ta sám hối, ta có tội, không nên cùng với Tào Phá Thiên âm thầm mưu hại Lâm Bắc Thần. Đều là chủ ý của Tào Phá Thiên, hắn đã lừa ta uống rượu cấm, truyền thụ thuật cấm kỵ cho bọn ta....."

Ba người điên cuồng gào khóc vùng vẫy.

Mà trong số đó, lời nói của Trịnh Thạc ngay tức khắc khiến cho tất cả mọi người có mặt sau khi kinh ngạc đều nảy sinh một loại cảm giác đương nhiên.

Ngươi xem, không đánh mà tự khai.

Cái tên tà ma Tào Phá Thiên này, quả nhiên là đứng sau giở trò.

Lâm Bắc Thần quả nhiên là bị vu oan.

Kiếm Chi Chủ Quân vĩ đại toàn năng sớm đã nhìn thấy tất cả.

Và cứ như vậy...

Có người theo bản năng đưa mắt nhìn về phía sư phụ của Tào Phá Thiên là Bạch Hải Cầm.

Đồ đệ là tín đồ của tà ma, vậy sư phụ thì sao?

Xoẹt!

Bạch Hải Cầm vốn đã giống như một con chó chết, gục xuống muốn chết, lúc này cũng không biết sức mạnh ở đâu, đột nhiên đứng lên, hóa thành một luồng ánh sáng, muốn phóng ra ngoài quảng trường...

Ông ta muốn trốn.

Trước đó đã bị Lâm Bắc Thần đánh bại vô cùng thê thảm, nhưng cho dù có cầu xin được chết cũng không khiến ông ta sợ hãi như vậy.

Nhưng lúc này, Tào Phá Thiên đã bị phán định là tín đồ của tà ma, vậy người làm sư phụ như ông ta sẽ có hiềm nghi rất lớn- thực ra, trong lòng ông ta rất rõ, không phải hiềm nghi mà là sự thật.

Và bí mật này, một khi bị phát hiện, hậu quả của nó chắc chắn còn đáng sợ hơn cả chết.

Nhưng thế cục đã thay đổi.

Ông ta có thể trốn được sao?

Hoàn toàn không đợi Lâm Bắc Thần lên tiếng, các cao thủ cường giả trong quân đội lần lượt ra tay ngăn cản.

Bạch Hải Cầm trước đó bị đánh bại trong tay Lâm Bắc Thần, đã bị trọng thương, Huyền khí trong cơ thể rối loạn, sức mạnh của cơ thể mười phần chỉ còn lại một, ông ta nhanh chóng bị các cao thủ trong đội quân Hải An bắt giữ.

"Lâm Bắc Thần, ngươi đây là báo thù cá nhân."

Bạch Hải Cầm vẫn muốn vùng vẫy.

Lâm Bắc Thần từ trên cao nhìn xuống, thờ ơ nói: "Ta là Thần, chí công vô tư, còn ngươi là hoá thân của Thiên Ngoại Tà Ma. Chỉ có tiếp nhận ngọn lửa quang minh hừng hực trên Hoả Hình Trụ mới có thể tẩy sạch cơ thể tội nghiệt bẩn thỉu của ngươi”.

Bạch Hải Cầm giật mình.

Chờ đã.

Hình như có gì đó không đúng.

Ta rõ ràng chỉ là tín đồ của tà ma mà thôi.

Sao lại trực tiếp biến thành hoá thân của tà ma rồi chứ?

Thần không phải là không gì không biết sao?

Lâm Bắc Thần lại không thể nhận ra được danh tính thực sự của ta ư?

Trong lòng Bạch Hải Cầm lập tức hiện lên một suy đoán táo bạo khiến ông ta kinh hãi, sắc mặt tái nhợt đi.

Cùng lúc đó, các binh sĩ như sói như hổ lao tới, cũng trói Bạch Hải Cầm vào Hoả Hình Trụ.

Bạch Hải Cầm vùng vẫy không thoát ra được, liều chết gào thét: "Không đúng, Lâm Bắc Thần, ngươi là thần giả, ngươi ... giả dối..."

Ông ta nhận thức được việc Kiếm Chi Chủ Quân giáng lâm ngày hôm nay, tồn tại sơ hở rất lớn.

"Hắn đang giả vờ, không phải là thật. Mọi người đừng để bị hắn lừa. Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ giáng lâm là giả, là giả đấy...”

Bạch Hải Cầm vùng vẫy điên cuồng gào thét.

Nhưng căn bản không có ai nghe lời ông ta cả.

Cho dù biểu hiện của ông ta có chân thật, có kích động đến đâu, cũng chỉ bị coi là mánh khoé và thủ đoạn của Thiên Ngoại Tà Ma mà thôi.

Thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Đã đến lúc này rồi vậy mà còn dám vu khống cho Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ vĩ đại.

Bốp bốp!

Tiếng bạt tai giòn giã vang lên.

"Tà ma yêu nghiệt, còn dám sủa bậy?”

Mạnh Bắc Hà, tướng lĩnh của Hải An Vệ trực tiếp nổi giận quát lớn, giơ tay tát mấy cái, trực tiếp đánh gãy răng của Bạch Hải Cầm, sau đó dùng một quả cầu sắt màu đen thô ráp nhét thẳng vào miệng của ông ta.

Hắn là người chịu trách nhiệm quân sự cao nhất xuất quân tới chi viện lần này.

Vốn dĩ phải nghe theo lệnh của Đàm Cổ Kim.

Nhưng không ngờ rằng lại gặp được chủ thần hiển linh, thân là kiếm sĩ, lại nghe theo mệnh lệnh của Đàm Cổ Kim, nổ pháo bắn tên vào sứ đồ của thần linh, có thể nói là đại tội. Sau khi hoảng sợ, trong lòng kìm nén cả bụng lửa giận, nghe thấy tên Thiên Ngoại Tà Ma Bạch Hải Cầm này còn dám kiêu ngạo như vậy, vu cáo ngược sứ đồ của thần, ra tay càng không chút lưu tình.

Bình Luận (0)
Comment