"Thiên Ngoại Tà Ma, người người đều có thể tru diệt... lôi hắn lên Hoả Hình Trụ."
Lâm Bắc Thần bay vút lên trời cao ban bố pháp chỉ.
Mạnh Bắc Hà đích thân ra tay trói Đàm Cổ Kim và kéo ông ta đến Hoả hình Trụ.
Trước đó bị đánh bại trong tay Lâm Bắc Thần, nhất thân tu vi của Đàm Cổ Kim đã bị hủy hoại một nửa, căn bản không thể phản kháng được.
"Không, ta không phải, Mạnh tướng quân, ngươi nghe ta nói... ta thực sự không phải, ta ... nghe ta giải thích..."
Đàm Cổ Kim tinh thần kích động, giống như điên cuồng, lớn tiếng muốn giải thích cái gì đó.
Mạnh Bắc Hà cười lạnh ha ha, chế nhạo nói: "Giải thích? Tỉnh lại đi, trước giờ không có Thiên Ngoại Tà Ma nào có thể chủ động thừa nhận, người giống như ngươi, bổn tướng quân đã nhìn thấy nhiều rồi..."
Đàm Cổ Kim sững sốt.
Trái tim của ông ta ngay lập tức rơi xuống vực thẳm băng giá. Có trăm cái miệng cũng không thể giải thích được.
Bây giờ ông ta mới trải nghiệm được cảm giác ngột ngạt và tuyệt vọng của những người đã bị ông ta tính kế, bị ông ta dồn ép vào tuyệt cảnh, không cách nào phản bác, không thể nào thanh minh.
"Không, Mạnh giang quân, ngươi nghe ta nói, thật sự là sai rồi, ngươi bị lừa rồi, là giả..."
Ông ta càng vội vàng hoảng sợ thì càng không thể nói rõ ràng.
Cái lưỡi mềm dẻo lấy làm kiêu ngạo ngày thường, lúc này lại không có chút đất để dụng võ.
"Ồn ào."
Mạnh Bắc Hà lại lần nữa ra tay, vung ra một bạt tai, lòng bàn như búa hung hãn đập vào mặt Đàm Cổ Kim, ngay lập tức đánh gãy toàn bộ hàm răng của ông ta, xương gò má cũng bị đánh gãy.
Quả bóng thô ráp màu đen trực tiếp nhét vào miệng.
"Ưm ưm ưm, ưm ưm ưm..."
Đàm Cổ Kim điên cuồng vùng vẫy, gào thét, làm một cái giãy chết sau cùng.
Nhưng chỉ thấy máu tươi từ bên mép môi nứt vỡ tràn ra ngoài, nhuộm đỏ cả quả cầu đen, lại không thể nào nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Cả người ông ta hoàn toàn tuyệt vọng.
Ngay sau đó, Đàm Cổ Kim bị trói vào Hoả Hình Trụ bằng xiềng xích.
"Ưm ưm ưm..."
Ông ta nhìn Lâm Bắc Thần, phát ra tiếng thút thít, trong mắt tràn đầy vẻ khẩn cầu.
Vị hành chính quan đệ nhất cao cao tại thượng này, một tay khuấy động đại kiếp phong vân ở Vân Mộng thành, giờ khắc này có hối hận thì đã muộn, không thể chờ đợi được muốn cúi cái đầu cao cao tại thượng của mình xuống, khóc lóc van xin thương xót, vẻ khẩn cầu trong mắt ông ta giống như một con chó hoang cầu xin thức ăn.
Nếu như có thể cho ông ta một cơ hội, Đàm Cổ Kim thề rằng, tuyệt đối sẽ không bao giờ khiêu khích Lâm Bắc Thần nữa.
Cho dù biết rõ Lâm Bắc Thần thực sự là Thiên Ngoại Tà Ma, ông ta cũng sẽ nhượng bộ lui binh.
Không.
Cho dù có bảo ông ta làm chó cho Lâm Bắc Thần, ông ta cũng sẵn lòng.
Ông ta không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt hết lần này đến lần khác âm thầm cầu xin Lâm Bắc Thần.
Tuy nhiên, đổi lại là ánh mắt lạnh như băng của Lâm Bắc Thần. Trong lòng của Lâm Gậy Thần không có chút dao động.
Một lúc sau.
Trên chín Hoả Hình Trụ đều đã trói người chịu hình vào.
"Hành hình!"
Tần chủ tế lớn tiếng nói.
Trong những trường hợp bình thường, việc xử lý bằng hoả hình đều là do nhân viên thần chức chủ trì.
Các thiếu nữ tế tư với khuôn mặt điềm tĩnh mang theo vẻ trang nghiêm thần thánh, nhẹ nhàng ném những ngọn đuốc rực cháy vào giàn thiêu đã được tưới đầy dầu lửa xung quanh Hoả Hình Trụ.
Đối với bọn họ mà nói, đây là một loại nghi thức thần thánh. Bùm!
Chín đám lửa hừng hực bùng cháy, ánh lửa bốc lên trời.
"Aaaa......"
"Không, tha mạng..."
"A a, mẹ!"
Ngọn lửa vô tình liếm láp thân thể của những người chịu hình.
Đám người Đông Phương Chiến khóc lóc rên rỉ.
Nỗi sợ hãi và đau đớn quá lớn khiến bọn họ ngay lập tức suy sụp tinh thần.
Còn Bạch Hải Cầm và Đàm Cổ Kim hai người điên cuồng vùng vẫy nhưng chẳng ăn thua gì.
Quả cầu sắt màu đen nhét trong miệng khiến bọn họ cho dù có rống vỡ cổ thì ngay cả tiếng kêu rên cũng không thể nào phát ra được.
Đàm Cổ Kim có nằm mơ cũng không ngờ rằng, nơi hành quyết mà ông ta tận tâm chuẩn bị cuối cùng lại trở thành nơi chôn thân của mình. Củi lửa và dầu hỏa để đốt mà ông ta đã đặc biệt hạ lệnh chuẩn bị lại có thể được bản thân hưởng dụng theo cách này!
Ông ta đã nghe thấy được tiếng than khóc trong hoả hình như mình mong muốn.
Nhưng tiếng than khóc lại đến từ thuộc hạ, người hợp tác, và ... bản thân ông ta.
Cảm giác đau đớn khi thiêu đốt cơ thể nằm ngoài sức tưởng tượng, đủ để khiến bất kỳ người chịu hình nào đều không thể khống chế được mà phát ra tiếng rên rỉ.
Ngoài ra, bản thân Hoả Hình Trụ có đặc tính dẫn nhiệt cực tốt.
Trước khi người chịu hình còn chưa chết, hình trụ vì để gia tăng nhiệt độ và tính dẫn nhiệt, đã biến thành một que hàn lớn.
Sự đau đớn của hình phạt này có thể tưởng tượng được.
Nhưng trên thực tế, ý định thiết kế ban đầu của Hoả Hình Trụ không phải để trừng phạt.
Mà là để tịnh hoá.
Là để thanh tẩy tội ác cực điểm, đảm bảo rằng Thiên Ngoại Tà Ma bị xử chết là thực sự chết triệt để, thể xác và tinh thần đều hoàn toàn bị tiêu huỷ. Chứ không phải là dùng phương thức khiến cơ thể đau đớn kịch liệt và huỷ hoại tâm lý này để cố ý giày vò người chịu hình.
Năm đại thuộc tính thường quy trong năng lượng Huyền khí của trời đất: Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Kim hệ tượng trưng cho sự sát phạt, mộc hệ tượng trưng cho sự sinh trưởng, thuỷ hệ tượng trưng cho sự nuôi dưỡng, thổ hệ tượng trưng cho sự nặng nề và hoả hệ tượng trưng cho sự tiêu diệt và tinh chế.
Từ trước đến nay, ngay cả trong các tín ngưỡng thần hệ khác nhau, ngọn lửa cũng được coi là năng lượng tinh khiết nhất trên thế giới, bất kỳ thứ bẩn thỉu và ô uế nào cũng có thể được thanh tẩy trong ngọn lửa.
Đây là nguồn gốc của Hoả Hình.
Nhưng không thể không thừa nhận rằng, loại hình phạt này rất đau đớn.
Tiếng rên rỉ của người chịu hình khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Bên cạnh đó, nó lại có tác dụng răn đe người khác.