Thần điện của Kiếm Chi Chủ Quân không dễ dàng gì mà sử dụng Hoả Hình Trụ.
Một khi sử dụng thì chắc chắn là một vấn đề lớn.
Đồng thời cũng sẽ công khai hoàn toàn nơi diễn ra và quá trình hành hình, còn kêu gọi tất cả tín đồ và người dân đến để xem lễ, dụng ý trong đó không phải là ‘giết gà doạ khỉ’.
Đối với hầu hết các tín đồ mà nói, tiếng than khóc của những người chịu hình càng giống như sự sám hối của tội ác.
Mọi người quỳ trên quảng trường, chắp tay và thành kính cầu nguyện.
Còn các thiếu nữ tế tư của thần điện, lúc này lại tỏ ra dũng cảm và điềm tĩnh khác hẳn với những người bình thường.
Các thiếu nữ từng người một tách ra, bốn người thành một nhóm, thân khoác áo choàng trắng tinh khiết của thầy tế, yên lặng đứng trước Hoả Hình Trụ, biểu hiện thánh khiết, tụng kinh văn để siêu độ cho những linh hồn không may bị sa vào tà ma hắc ám, để giúp bọn họ ở thế giới bên kia có thể tránh đi lạc lối.
Dạ Vị Ương cũng nằm trong số đó.
Tiếng khóc của những người chịu hình, lời cầu nguyện của người xem hình, tiếng ngâm ca của thần chức giả...
Ba âm thanh hoàn toàn khác nhau này lại có thể dung hợp hoàn toàn lại với nhau theo một phương thức kỳ lạ, vang vọng giữa đất trời giống như tiếng gào thét của năm tháng, tựa như tiếng thì thầm của thần minh, khiến cho toàn bộ quá trình hành hình đều tràn ngập một cảm giác nghi thức tôn giáo và mang nặng tính sử thi.
Lâm Bắc Thần thân ở bên trong, bỗng cảm thấy xuất thần, giống như Trang Chu Mộng Điệp.
Hắn đã từng ngày đêm lo lắng thân phận của mình bị bại lộ, sẽ bị trói vào Hoả Hình Trụ mà thiêu chết.
Không ngờ rằng ngày này thực sự sẽ đến, nhưng lại là kẻ xuyên không như mình thiêu đốt thổ dân.
Ngọn lửa điên cuồng liếm láp cơ thể của người chịu hình.
Cuối cùng tiếng than khóc càng ngày càng lớn hơn.
Lâm Bắc Thần thở dài một hơi trong lòng.
Từ trước đến nay, cho dù hắn có tàn sát cả một thành ở Bắc Hoang sơn, nhưng từ đầu đến cuối hắn đều cho rằng mình không phải là người tàn nhẫn.
Hắn sẽ hối hận vì đã vô tình giẫm chết một con kiến.
Nhưng khi nghe thấy tiếng than khóc của Đàm Cổ Kim, Bạch Hải Cầm và những người khác, trái tim hắn từ đầu đến cuối vẫn thờ ơ.
Chỉ vừa nghĩ tới việc nếu như hôm nay mình không thể gom đủ tiền, mượn được sức mạnh của Kiếm Chi Chủ Quân thì lúc này người bị trói vào Hoả Hình Trụ và bị ngọn lửa tra tấn kia sẽ chính là mình, là giáo viên, bạn cùng lớp và bạn bè của mình, trái tim của hắn càng cứng như sắt đá.
Có một câu nói là "Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân" ( ở đời điều gì bản thân không muốn thì chớ ép người khác phải làm).
Còn có câu nói là “Lấy răng trả răng, báo ứng xác đáng”.
Tiếng than khóc trên Hoả Hình Trụ càng ngày càng nhỏ.
Đông Phương Chiến, Mộ Vũ Thôn và Trịnh Thạc có thực lực thấp nhất đã hoàn toàn chết đi, biến thành than cốc hình người.
Tào Phá Thiên chỉ còn lại một tia hơi thở cuối cùng, thân thể khẽ vặn vẹo.
Bạch Hải Cầm và Đàm Cổ Kim thực lực mạnh nhất, sức sống cũng ngoan cường nhất. Cho dù bộ mặt đã hoàn toàn thay đổi, những vẫn phát ra tiếng gào thét, vùng vẫy kịch liệt.
Nhưng lúc này, bọn họ hận không thể khiến cho bản thân không có chút tu vi võ đạo nào, ngược lại càng chết nhanh hơn một chút, không cần phải chịu đau đớn và dày vò như vậy.
Ngăn cách bởi ngọn lửa, hai người dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần với ánh mắt bình tĩnh, thản nhiên mà đối mặt. Lại qua thêm thời gian một nén nhang nữa.
Mùi thịt bay lơ lửng trong không khí dần dần được thay thế bằng mùi than cốc. Những người chịu hình trên Hoả Hình Trụ cuối cùng đã hoàn toàn chết đi.
Tất cả đều kết thúc.
Lâm Bắc Thần cảm thấy thần lực trong cơ thể mình đang tan biến nhanh chóng giống như thủy triều xuống.
Thế là, ánh mắt của hắn hướng về những cao thủ khác trong đội điều tra.
Những người này là đồng đảng của Đàm Cổ Kim, cũng không phải là thứ gì tốt đẹp gì, trước đó cáo giả oai hùm, mượn danh nghĩa truy bắt đồng đảng của Lâm Bắc Thần, đã giết hại rất nhiều thị dân trong Vân Mộng thành.
"Ngô Thần, tha mạng."
"Miện hạ, cầu xin ngài khoan dung."
"Không được, không..."
Bị ánh mắt của Lâm Bắc Thần quét qua, những người này sợ hãi đến mức hồn phi phách tán, cơ thể run rẩy, khóc lóc van xin.
Cái chết của Đàm Cổ Kim rõ mồn một trước mắt.
Mức độ thê thảm của nó khiến bọn họ suy sụp, không dám tưởng tượng nếu như mình tiếp nhận cực hình như vậy thì sẽ là cơn ác mộng như thế nào chứ?
"Chém."
Lâm Bắc Thần lại lần nữa ban pháp chỉ.
Hắn không lựa chọn Hoả Hình Trụ nữa.
Có lẽ là do tên đầu sỏ chính đã chết, thân là một người xuyên không, dù sao thì hắn vẫn chưa quen với loại cực hình tra tấn này.
Ánh kiếm lần lượt loé lên.
Kiếm hành hình đưa lên cao rồi lại rơi xuống.
Từng cái đầu trực tiếp lăn xuống vũng máu.
Tuy nhiên, suốt một ngày một đêm này, các cao thủ của đội điều tra đã làm hại Vân Mộng thành, không chừa một ai, tất cả đều bị lôi ra và trực tiếp chém chết trên quảng trường.
Nếu như là ngày thường, hành vi của những người này có thể còn cần được điều tra rồi định tội, sau đó thông qua xét xử, phúc thẩm và các thủ tục khác. Đến cuối cùng mới có thể chọn ngày, triệt để hành hình, đồng thời đến cuối cùng cũng chưa chắc là tử hình, đầu người rơi xuống đất.
Nhưng hôm nay, mọi thứ đều khác.
Trạng thái của Lâm Bắc Thần lúc này là sứ đồ của thần.
Ý chí của Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ đã nương nhờ trong cơ thể hắn.
Mỗi một lời nói và hành động của hắn đều đại diện cho chủ thần chí cao vô thượng. Mỗi một câu nói đều là một pháp chỉ không thể nào rung chuyển.
Mỗi một quyết định đều là một phán quyết không phải nghi ngờ.