Gió lớn thổi tới.
Than cốc hình người trên Hoả Hình Trụ nổ bùm một tiếng, biến thành làn khói đen, phiêu tán trong gió.
"Rút quân về đi."
Lâm Bắc Thần nhìn Mạnh Bắc Hà, từ từ đáp xuống mặt đất.
Mạnh Bắc Hà thống lĩnh hai ngàn binh sĩ tinh nhuệ, sau khi hành lễ với thần linh vĩ đại trong lòng mình một lần nữa liền tuân theo pháp chỉ lập tức rút ra khỏi Vân Mộng thành, trở về trụ sở ở Hải An lĩnh.
Lâm Bắc Thần đáp xuống đất.
Vô số ánh mắt tập trung vào người hắn.
Lúc này-- Ding dong.
Một âm thanh quen thuộc từ điện thoại phát ra.
“Hết thời gian rồi.” Bức ảnh đại diện hình cái chân trắng nõn của Kiếm Chi Chủ Quân lóe lên, một tin nhắn WeChat gửi đến: “Ngươi xong việc rồi chứ?”
Lâm Bắc Thần nheo mắt, trả lời: "Ta xong rồi."
"Thế nào? Tiểu đệ đệ, dịch vụ lần này ngươi hài lòng chứ. Hi hi hi, ngươi không biết đâu, để mời được Kiếm Chi Chủ Quân đại thần ta đã phải trả một cái giá rất lớn. Ôi, suýt chút nữa đã phải lấy thân báo đáp, bán đứng nhan sắc... nhưng mà, ngươi cũng không cần phải quá lo lắng. Tỷ tỷ chính là một nữ thần thực tập chân thực nhiệt tình, hiệp nghĩa vô song, cho nên, không cần khách sáo, sau này có bất cứ yêu cầu gì đều có thể đến tìm tỷ tỷ bất cứ lúc nào, ta nhất định để cho ngươi cảm nhận được cái gọi là phục vụ chu đáo.”
Trong tin nhắn của Kiếm Tuyết Vô Danh ẩn chứa vẻ dương dương đắc ý không chút che đậy.
Lấy thân báo đáp?
Không lẽ Kiếm Chi Chủ Quân lại thích chơi bách hợp sao?
Chậc chậc chậc!
Xu hướng này thú vị đấy.
Lâm Bắc Thần theo bản năng liên tưởng đến một thông tin khác--
Chẳng trách trong thần điện của Kiếm Chi Chủ Quân, tất cả nhân viên thần chức đều là nữ, không có một nam nhân nào cả, hơn nữa những nhân viên thần chức này không phải là kiểu mỹ nữ ưu tú tuyệt thế hoa nở phồn thịnh như Tần chủ tế thì chính là kiểu tiểu mỹ nữ xinh xắn thuần khiết đang phát triển như Dạ Vị Ương.
Thực sự là nguyên nhân này.
Trong đêm khuya thanh vắng, Tần chủ tế bọn họ rốt cuộc đã cúng tế và cầu nguyện như thế nào chứ?
Trong lòng Lâm Bắc Thần không khỏi suy nghĩ tà ác.
Về phần cái gọi là "Chân thực nhiệt tình" của Kiếm Tuyết Vô Danh thì sao chứ? Nhiệt tình cái búa.
Còn không phải vì tiền ư.
300.000 tiền vàng ‘phí xuất thủ’ để mời Kiếm Chi Chủ Quân đại thần ra tay lần này, e rằng ít nhất có 100.000 đã rơi vào tay cẩu nữ thần Kiếm Tuyết Vô Danh này... Lâm Bắc Thần dám lấy đệ đệ của mình ra đánh cược, cẩu nữ thần không ăn hoa hồng là chuyện tuyệt đối không thể.
Lần này là sự cấp tòng quyền*, người ta không thể không cúi đầu dưới mái hiên. (*khi có chuyện rất gấp rất vội, phải coi tình hình mà quyết định)
Nếu như lần sau có thể lấy được tiền từ trong tay ta một cách dễ dàng như vậy, ta sẽ mua mì ăn liền không có gói gia vị cả đời này.
Tâm niệm đã định, Lâm Bắc Thần nói: "Được, có chuyện sẽ liên hệ.”
Hắn trực tiếp đóng WeChat.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn chỉ cảm thấy một cảm giác giống như linh hồn bị rút đi truyền đến.
Mẹ kiếp.
Sắp ngất, sắp ngất, sắp ngất.
Lâm Bắc Thần vô cùng kinh ngạc.
Cẩu nữ thần Kiếm Tuyết Vô Danh này không nói rằng sau khi bị thần nhập vào rồi rút ra có thể sẽ có di chứng giống như chấn động não như vậy.
Một cơn chóng mặt không kịp phòng bị khiến trước mắt Lâm Bắc Thần tối sầm lại, mềm nhũn ngã về phía trước.
Bên tai vang lên tiếng kinh hô.
Có người nhanh chóng chạy tới.
Lâm Bắc Thần theo bản năng đưa tay chống về phía trước.
Sau đó một loại xúc giác kỳ diệu mềm mại trước giờ chưa từng có từ trong lòng bàn tay truyền đến.
Thứ gì vậy?
Lâm Bắc Thần theo bản năng bóp bóp.
Nửa hình tròn?
Một bàn tay dường như có chút không cầm hết.
Chính vào lúc mà hắn đang mơ mơ hồ hồ suy nghĩ có nên dùng cả hai tay hay không, sau một một tiếng kinh ngạc rồi đến tiếng kinh hô vang lên, giọng nói này có chút quen thuộc, sau đó Lâm Bắc Thần cảm thấy mình giống như bị người nào đó nắm lấy nửa cánh tay đỡ lên, kéo về phía trước.
Mùi hương này hình như đã từng ngửi thấy ở đâu đó.
Đúng rồi, đây không phải là mùi hương thỉnh thoảng bộc lộ ra trên người Tần chủ tế sao?
Lâm Bắc Thần đột nhiên tỉnh ngộ, thần trí càng ngày càng mê man, di chứng sau khi bị thần nhập thân bộc phát, sau đó hắn liền mất đi ý thức, chìm vào trong bóng tối vô tận...
Khi Lâm Bắc Thần tỉnh lại đã là ba ngày sau rồi.
Trước khi hắn từ từ mở mắt ra, lại ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng như xạ hương kia.
Cho nên, khi hắn mở mắt ra hoàn toàn, tầm mắt dần dần trở nên rõ ràng, ánh mặt trời sáng sớm màu vàng nhạt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chỉ nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, phong hoa tuyệt thế của Tần chủ tế.
Tần chủ tế hơi nghiêng người, quan sát trạng thái cơ thể của Lâm Bắc Thần.
Có vài sợi tóc đen sáng bóng, nhẹ nhàng xoã xuống trên khuôn mặt của Lâm Bắc Thần, khẽ phất động.
Cảm giác ngứa nhẹ kia đột nhiên khiến Lâm Bắc Thần tê dại từ khuôn mặt đến trái tim.
Hắn theo bản năng mở miệng, cắn một sợi tóc.
Tần chủ tế liếc nhìn hắn một cái, vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Rút sợi tóc ra.
Lâm Bắc Thần đỏ bừng mặt.
Hành động vừa rồi có phải là có hơi đê tiện không?
Nhưng mà ta đẹp trai như vậy, cho dù có đê tiện một chút cũng có thể tha thứ được, đúng chứ?
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
Tần chủ tế hỏi.
Giọng nói cũng thờ ơ như vậy, không nghe ra một chút tức giận hay cảm xúc nào khác.
Lâm Bắc Thần hít sâu một hơi, bắt đầu cảm nhận trạng thái của cơ thể.
Trong kinh mạch trống rỗng, Huyền khí không thấy tăm hơi.
Có một luồng sức mạnh thâm hậu kéo dài lưu chuyển trong đan điền, tuy rằng gần giống với Huyền khí thuộc tính thủy mà mình đã tu luyện trước đó, nhưng lại có chút khác biệt, mơ hồ cảm thấy giống như một luồng khí xoáy, nhưng đáng tiếc là cảnh giới tu vi không đủ. Không cách nào nhìn thấy được bên trong, vì vậy không thể hoàn toàn xác định dáng vẻ cụ thể.
Tinh thần lực cũng có chút suy yếu.
Đầu óc choáng váng.
Hình dung một cách chính xác, cảm giác giống như sau lần thất tình thứ 108 thì uống hai thùng bia rồi kéo một con mèo lang thang mà khóc lóc kể lể, ngày hôm sau khi say rượu tỉnh lại bị người trong phòng cấp cứu của bệnh viện lôi ra ngoài.
Bị thần nhập thân, quả nhiên không phải là chuyện dễ dàng.
Lâm Bắc Thần thở dài một hơi trong lòng.
Ta còn trẻ và đẹp trai như vậy, lại phải tiếp nhận một sức nặng mà lứa tuổi này không nên tiếp nhận.