"Không sao, đỡ hơn nhiều rồi."
Lâm Bắc Thần cố gắng nở ra một nụ cười, nói: "Cảm thấy nghỉ ngơi một hai ngày thì có thể hoạt động trở lại như cũ được rồi.”
Tần chủ tế gật đầu, với giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Trở thành sứ đồ của thần cần có điều kiện nghiêm ngặt. Tu vi thể chất của ngươi không tồi, nhưng tu vi Huyền khí và tinh thần lực quá yếu, cho dù là một phần triệu ý chí của Kiếm Chi Chủ Quân cũng chỉ miễn cưỡng mới chịu đựng được, nhưng mà sau khi trải qua sự việc lần này, ngươi đã chính thức trở thành Thần Quyến Giả rồi, sẽ có được lợi ích rất lớn, sau này ngươi dần dần sẽ biết.”
Sau này sẽ biết?
Được thôi.
Nói như vậy, bị thần nhập thân quả nhiên là một chuyện rất nguy hiểm.
Cẩu nữ thần Kiếm Tuyết Vô Danh này đùng một cái sửa đổi kịch bản cũng không thèm chào hỏi trước một tiếng, hoàn toàn không quan tâm người khác có chịu nổi hay không...
Quả nhiên vẫn không đáng tin cậy như trước đây.
Nạn nhân thâm niên Lâm Bắc Thần phát ra tiếng tố cáo và chửi rủa trong lòng. "Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, buổi trưa sẽ có người tới thăm ngươi."
Tần chủ tế nói xong liền xoay người rời khỏi phòng.
Lâm Bắc Thần chật vật từ từ ngồi dậy.
Từ cách bài trí của căn phòng và âm thanh mơ hồ của sóng biển bên ngoài, đại khái có thể phán đoán rằng nơi đây có lẽ là biệt viện có tên là 'Tế Sinh Viên' bên trong thần điện.
Tế Sinh Viên là nơi cứu chữa người bị thương trong thần điện.
Lâm Bắc Thần ngồi xếp bàn trên chiếc giường trắng, bắt đầu chuyển vận tâm pháp Ngư Long Biến, cố gắng điều chỉnh Huyền khí.
Nhưng thực sự không thể nào cảm nhận được Huyền khí lưu động cho dù nhỏ nhất.
Vòng xoáy thần bí trong đan điền giống như một quỷ keo kiệt tham lam, chiếm giữ tất cả Huyền khí, lại không chịu phân ra dù chỉ là một tia nhỏ nhất, không để tâm chút nào đến việc Lâm Bắc Thần đang cực khổ triệu hồi, vắt chày ra nước.
Di chứng thực sự không nhẹ.
Lâm Bắc Thần cũng không vội vàng. Hắn triệu hồi điện thoại.
Vừa liếc nhìn qua đã giật mình.
Còn lại 5% pin.
Nếu như ta ngủ thêm một hai ngày nữa, chẳng phải là sẽ tắt nguồn sao? Vậy thì thật sự là chết thẳng cẳng rồi.
Hắn vội vàng dùng tiền vàng để sạc pin cho điện thoại.
Nhưng lần sạc này, Lâm Bắc Thần suýt nữa thì rơi nước mắt.
Vất vả mấy chục năm, chỉ trong một đêm đã trở về thời kỳ trước giải phóng.
Khoản tiền khổng lồ mà hắn lừa được từ việc đánh bạc trước đó, bây giờ chỉ còn lại vài trăm tiền vàng.
Không lẽ ta mệnh phạm Thiên Sát Cô Tinh, trời sinh khắc với tiền vàng sao? Đại kế kiếm tiền, gánh nặng đường xa.
Lâm Bắc Thần thở dài một hơi, bắt đầu kiểm tra điện thoại.
May mắn thay, hầu hết các phần mềm trong điện thoại đều ở trạng thái tạm dừng, điều này có khả năng liên quan đến việc không thể điều động được Huyền khí trong cơ thể.
Tuy nhiên, hắn cũng không gấp gáp.
Bởi vì Kiếm Tuyết Vô Danh trước đó đã nói rằng di chứng sẽ tồn tại trong thời gian ngắn, nhưng cuối cùng cũng sẽ biến mất.
Tần chủ tế vừa rồi cũng nói, sau này mình sẽ có được lợi ích vô tận.
Chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.
Dù sao thì kẻ thù đều đã bị hắn mượn danh nghĩa của Kiếm Chi Chủ Quân mà giết chết toàn bộ rồi.
Nói một câu ‘thiên hạ vô địch’ cũng không phải là quá.
Bây giờ Lâm Bắc Thần đã có thời gian để tiếp tục làm một con cá muối ăn uống chờ chết.
Ở trong phòng hắn khẽ hoạt động cơ thể một chút, đi tới cửa, chuẩn bị ra ngoài hít thở không khí.
Ai mà biết vừa mở cửa ra——
"Đại nhân, ngài cần phải nghỉ ngơi, tạm thời chưa thể ra ngoài."
Một giọng nói xa lạ, trong trẻo và êm tai vang lên.
Lâm Bắc Thần lúc này mới để ý thấy có hai nữ võ sĩ thân mặc áo giáp trụ sáng với hoa văn trăng tròn bạc sáng, đứng gác ở cửa.
Hai người này thân hình cao lớn vạm vỡ không thua kém là bao so với rất nhiều nam nhân, mặt che ngân giáp, không thể nhìn rõ dung mạo, chiều cao giống hệt nhau, khí tức như vực thẳm, vô tình lộ ra Huyền khí mạnh mẽ dao động, canh giữ hai bên cửa, bọn họ hành lễ với Lâm Bắc Thần, trong giọng điệu khách sáo mang theo một loại ý vị chân thật đáng tin cậy.
"Các ngươi là?"
Khuôn mặt của Lâm Bắc Thần lộ ra vẻ nghi hoặc.
Hoa văn mặt trăng bạc là một trong những ký hiệu của thần điện Kiếm Chi Chủ Quân.
Hai võ sĩ mặc giáp trụ sáng này có lẽ là người của thần điện Kiếm Chi Chủ Quân.
Nhưng trước đây, ở trong thần điện của Kiếm Chi Chủ Quân, hắn chưa từng nhìn thấy bọn họ.
"Chúng ta đến từ thần điện Triều Huy của hành tỉnh, phụng mệnh bảo vệ sự an toàn cho đại nhân ngài."
Một vị nữ võ sĩ trong đó kính cẩn nói. "Đại nhân?"
Lâm Bắc Thần với vẻ mặt khó hiểu.
Ta đã trở thành ‘đại nhân’ từ khi nào vậy chứ?
"Ngài là sứ đồ mà Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ đích thân chọn ra, thân phận Thần Quyến Giả, địa vị tôn quý. Theo chế độ bảo vệ của thần điện, chúng ta thân là Trục Quang Giả cũng nên gọi ngài là đại nhân.”
Nữ võ sĩ trước đó lại nói.
Thần Quyến Giả?
Trục Quang Giả?
Nghe rất có quy cách.
Có lẽ là một số cách xưng hô bên trong thần điện.
"Ta muốn tới viện hít thở không khí cũng không được sao?" Lâm Bắc Thần thử hỏi.
Nữ võ sĩ nói: "Xin lỗi, xin ngài lượng thứ, chúng ta phải đảm bảo an toàn cho ngài 100%."
"Hả?"
Trực giác của một con cá muối khiến cho Lâm Bắc Thần nhạy bén nắm được ý tứ trong lời nói của nữ võ sĩ, lập tức thắt chặt lỗ đít nói: "Ý của ngươi là, ta sẽ gặp phải nguy hiểm sao?"
Nữ võ sĩ nói một cách chắc chắn: "Sẽ có."
Biểu cảm của Lâm Bắc Thần thay đổi đáng kể, vèo một cái đã thu mình trở lại phòng, khép cửa lại, rón rén chui nửa cái đầu ra khỏi khe cửa, hằn học nói: "Ai? Ai sẽ gây bất lợi cho ta? Ta đường đường là thiếu niên đẹp trai số một Vân Mộng thành, mang hào quang Thần Quyến Giả, người đại diện được Kiếm Chi Chủ Quân đại thần chọn trúng... trên quảng trường thần điện, ta đã thiêu đốt chướng khí xấu xa, chém giết khiến đầu người rơi xuống đất... Ai lại không có mắt như vậy, lại còn dám làm khó ta chứ?”
Dùng giọng điệu kinh sợ nhất để nói ra lời lẽ tàn nhẫn nhất.
Hai nữ võ sĩ đều không khỏi bật cười. "Chờ đến buổi trưa, ngài sẽ biết thôi." Các nữ võ sĩ nín cười nói.