Lâm Bắc Thần đành phải tạm thời lui về phòng.
Hắn thực sự có chút sợ hãi.
Chẳng lẽ là do mình đã giết chết đám người Đàm Cổ Kim và Bạch Hải Cầm, cho nên Sở hành chính và Bạch Vân thành đều phát điên lên, bằng mọi giá phải chém chết mình?
Không đến mức đó chứ.
Dù sao thì lúc đó mình cũng mang hào quang của thần đồ, lấy danh nghĩa của Kiếm Chi Chủ Quân mà giết người.
Cái nồi này ném rất sạch sẽ.
Cái gọi là oan có đầu nợ có chủ cũng không nên làm khó tiểu đáng thương này chứ, có bản lĩnh thì đi tìm Kiếm Chi Chủ Quân mà tính sổ đi.
Hơn nữa, trong hoàn cảnh như vậy, các đại lão của Sở hành chính và Bạch Vân thành, trừ khi bị đánh trúng não phát điên lên rồi, nếu không sẽ không thể nghĩ đến việc báo thù.
Không lẽ là Thiên Ngoại Tà Ma muốn đến giết mình đấy chứ? Vậy cũng không đúng.
Nhưng mà, mình chẳng qua chỉ tìm một cái cớ để giết người, đặt điều bịa chuyện mà thôi.
Chẳng lẽ đám người Bạch Hải Cầm và Đàm Cổ Kim thật sự là tín đồ của Thiên Ngoại Tà Ma sao?
Không trùng hợp đến vậy chứ?
Lâm Bắc Thần đứng ngồi không yên chờ đợi trong phòng hơn ba tiếng đồng hồ. Cuối cùng cũng có tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến.
Hắn giật mình.
Cửa phòng mở ra.
Thì ra là tiểu mỹ nữ tế tư Dạ Vị Ương dẫn theo một vài nữ tế tư mang bữa trưa đến.
Lâm Bắc Thần đang định hỏi, lại thấy Dạ Vị Ương nháy mắt một cái rồi đặt bữa trưa thịnh soạn từ trong hộp thức ăn lên trên bàn, có rượu, có thịt có rau, sau đó không nói một lời, liền dẫn các thiếu nữ tế tư xinh đẹp khác lần lượt lui ra ngoài.
Ý gì vậy?
Lâm Bắc Thần cảm thấy bối rối.
Về phương diện đọc hiểu ánh mắt của nữ nhân, hắn trước giờ chỉ ở trình độ học sinh tiểu học mà thôi.
Mà lúc này, ngoài cửa lại có người bước vào.
Lại là Tần chủ tế dẫn theo một người lạ từ từ bước đến trước mặt Lâm Bắc Thần.
"Bạn học Lâm, vị này là Vọng Nguyệt đại giáo chủ ở thần điện Triều Huy của tỉnh lỵ, là người đã dẫn dắt ta trở thành tế tư, vị tiền bối đức cao vọng trọng trong thần điện, cũng là tín đồ trung thành nhất của Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ, muốn nói chuyện với ngươi."
Tần chủ tế giới thiệu.
Ồ?
Đại giáo chủ?
Thân phận của tên trộm gà này cũng cao đấy.
Lâm Bắc Thần hơi kinh ngạc.
Hắn đã tìm hiểu qua về phân loại cấp bậc của nhân viên thần chức trong hệ thống tín ngưỡng của thần điện Kiếm Chi Chủ Quân, đại khái đưa ra được một kết luận-- trên thực tế, hệ thống tín ngưỡng của các đại chính thần ở đại lục, cấp bậc của nhân viên thần chức được xếp hạng tương tự nhau, đều là bảy cấp độ: tế tư thực tập, tế tư, chủ tế, giáo chủ, đại giáo chủ, hồng y giáo chủ và giáo hoàng.
Và trong cấp bậc thần chức như vậy, thân phận của đại giáo chủ tương đương với người đứng đầu của một tỉnh trong tầng lớp quan lại của đế quốc.
Luận về thân phận địa vị đều vượt xa Đàm Cổ Kim.
Mọi công việc thần chức ở Phong Ngữ hành tỉnh đều là vị Vọng Nguyệt đại giáo chủ này có tiếng nói cuối cùng.
"Tham kiến Vọng Nguyệt đại giáo chủ."
Lâm Bắc Thần khôn khéo giống như cháu trai gặp được bà nội.
Bây giờ tuyệt đối không phải là lúc để điên cuồng tỏ vẻ.
Cố gắng hết sức để tạo ấn tượng tốt, cái đùi lớn như vậy, có thể ôm được thì ôm. "Ha ha, Thần Quyến Giả đại nhân không cần đa lễ."
Vọng Nguyệt đại giáo chủ mỉm cười nói.
Nhìn bề ngoài, bà ta khoảng năm mươi sáu mươi tuổi, tóc và lông mày đã bạc một nửa, nhưng sắc mặt hồng hào, trông có vẻ tràn đầy sức sống, thân mặc một chiếc áo choàng giáo chủ có hoa văn trăng sáng với nền trắng viền đỏ, thân hình không cao chỉ khoảng chừng một mét, miễn cưỡng đứng đến vai của Tần chủ tế, đường nét khuôn mặt cũng cực kỳ bình thường.
Khi bà ta không nói chuyện thì tạo cho Lâm Bắc Thần một cảm giác giống như một bác gái nhà hàng xóm bình thường và dễ gần vừa mới nhảy xong điệu nhảy ở quảng trường.
Nhưng vừa nói chuyện, một thứ gì đó có thể gọi là ‘sự quyến rũ của nhân cách’ đập vào mặt hắn.
Đặc biệt là sự hiền lành vô tình để lộ ra trong lời nói cũng đủ để khiến những người lần đầu nhìn thấy bà ta đều ngay lập tức vứt bỏ tất cả sự phòng bị.
"Vừa ăn vừa nói chuyện đi."
Vọng Nguyệt đại giáo chủ cười hiền hoà như một bà lão nhà hàng xóm: "Ngươi đã hôn mê suốt mười ngày mười đêm, nhất định là đói lắm rồi."
"Ờ ... ngài vừa nói như vậy ta liền thực sự thấy đói."
Cái bụng của Lâm Bắc Thần không để tuột mất cơ hội kêu ùng ục một tiếng.
Hắn cũng giật mình, không ngờ rằng mình đã hôn mê mười ngày mười đêm. Thời gian này có hơi dài.
Vốn dĩ cho rằng chỉ là hai ba ngày mà thôi.
Trước đó có lẽ vì lo lắng mà không hề cảm thấy đói, lúc này bị Vọng Nguyệt đại giáo chủ nhắc đến, trong bụng của hắn nhất thời thực sự nóng như lửa đốt, cảm giác đói khát giống như một trận lũ quét ngay lập tức bộc phát, nhấn chìm Lâm Bắc Thần.
Hai người ngồi vào bàn, Lâm Bắc Thần khiêm nhường một câu, không khách sáo cầm đũa lên bắt đầu hoạt động.
Tần chủ tế không biết đã rời đi từ lúc nào, từ bên ngoài đóng cửa lại.
Một lực kết giới vô hình tản mát ra.
Toàn bộ căn phòng dưới tác dụng của Thần Văn kết giới đã hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.
"Chuyện mà chúng ta cần nói tiếp theo đây, rất quan trọng sao?"
Lâm Bắc Thần vừa ăn vừa hỏi.
Mặc dù tu vi hiện tại dường như đang ở trong trạng thái phong ấn, nhưng hắn mơ hồ có thể cảm nhận được kết giới đang mở ra.
"Rất quan trọng."
Vọng Nguyệt đại giáo chủ nhìn Lâm Bắc Thần ngấu nghiến như hổ đói, trên mặt nở một nụ cười hiền từ và nhân hậu, nói: "Ngươi có biết, trong thời gian mười ngày mà ngươi hôn mê, thế giới bên ngoài đã xảy ra chuyện gì không?”
Lâm Bắc Thần lắc đầu.
Vọng Nguyệt đại giáo chủ đích thân gắp cho Lâm Bắc Thần một miếng thịt rồi cười nói: "Vân Mộng thần điện đã bị thích khách xâm nhập 36 lần, trong ngoài Vân Mộng thành trong sáng trong tối đã xảy ra 16 trận chiến cấp đại tông sư. Có hai cuộc đối đầu cấp bậc Tiên Thiên cường giả, khí tức của Tiên Thiên cường giả quét qua Vân Mộng thành năm lần... Về phần những hành động nhỏ nhặt kia, nhiều vô số kể."