Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 507 - Chương 507: Ý Tưởng Táo Bạo

Chương 507: Ý tưởng táo bạo

Lâm Bắc Thần trợn tròn mắt choáng váng.

Hắn nhất thời có chút hiểu ra sự tồn tại của hai nữ võ sĩ trong bộ giáp trụ sáng chói ở cửa là cần thiết đến thế nào.

Thực ra, trước khi tỏ vẻ trên quảng trường thần điện, hắn không ngờ rằng, bởi vì ý chí của thần minh giáng lâm nên toàn bộ đế quốc đều sẽ bị kinh động, mình sẽ trở thành tâm điểm, việc các phương thăm dò là không thể nào tránh khỏi, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, loại thăm dò phong ba lại có thể kịch liệt đến mức như vậy.

Cường giả cấp Tiên Thiên cũng bị kinh động đến.

Nếu đặt trên trái đất thì mang ý nghĩa như tên lửa hạt nhân bay tới bay lui trên đỉnh đầu năm sáu lần.

Đã là cuộc đối đầu cấp bậc Tiên Thiên, vậy cho thấy rõ có Tiên Thiên bảo vệ mình, có Tiên Thiên muốn giết mình.

Con mẹ nó.

Cái này cũng quá doạ người rồi đấy.

Quay lại làm rõ, rốt cuộc là Tiên Thiên cường giả nào muốn giết mình, nhanh chóng nghĩ cách giết chết hết.

Lâm Bắc Thần vội vàng uống vài ngụm rượu cho đỡ sợ.

"Thích khách là tới để giết ta sao?"

Rượu vào nỗi lo lắng trong lòng hắn bỗng nhiên dừng lại, Lâm Bắc Thần chán nản nói.

Vọng Nguyệt đại giáo chủ mỉm cười gật đầu, bà ta lại nói: “Nhưng mà, ngươi không cần phải lo lắng, tạm thời sẽ không xuất hiện nữa.” Trong khi Lâm Bắc Thần hôn mê, hắn đã không nhìn thấy được dáng vẻ khủng khiếp phát điên lên của vị lão thái thái với nụ cười hiền từ và nhã nhặn này, khi các thích khách mai phục ở Vân Mộng thành đang chuẩn bị ra tay thì bị vị lão nhân gia này đánh tan toàn bộ.

“Ta là sứ đồ của thần, bọn họ lại dám giết ta ư?” Lâm Bắc Thần rất tức giận nói.

Hắn vốn cho rằng bản thân khoác bộ da hổ lên thì cả thế giới đều phải khách sáo với mình.

Ai mà biết còn có người thật sự không sợ chết như vậy.

"Chính xác mà nói, ngươi chỉ là sứ đồ của Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ, nhưng mà trên thế giới này không phải tất cả mọi người đều nguyện ý nghe theo lời dạy của Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ. Ví dụ, trong đế quốc Cực Quang, đối thủ cũ của chúng ta, người mà các võ giả tin thờ chính là Vũ Tiễn Chi Thần.” Vọng Nguyệt đại giáo chủ giải thích.

Lâm Bắc Thần sững sờ.

Lạch cạch.

Tiếng đũa rơi trên bàn.

Ta thật ngốc.

Thực sự.

Ta chỉ cho rằng Kiếm Chi Chủ Quân chính là cái đùi to nhất trong đế quốc Bắc Hải, nhưng lại quên mất, các quốc gia lớn ngoài đế quốc Bắc Hải, thực ra cũng có thần linh tín ngưỡng riêng, và các vị thần được tín ngưỡng này cũng là những cái đùi lớn.

Điều đáng sợ hơn là giữa những cái đùi lớn này, vốn không hề thân thiện với nhau.

Trong 16 trận chiến quy mô lớn trong gần 100 năm qua được ghi chép trong ‘Lịch sử cận hiện đại của đế quốc’, có 10 trận do xung đột tín ngưỡng tôn giáo gây ra.

"Ý của đại giáo chủ là các thích khách đều là từ các thần điện nước ngoài phái tới?” Lâm Bắc Thần cầm đũa lên, muốn khóc không ra nước mắt.

"99%."

Vọng Nguyệt đại giáo chủ nói.

"Mọi người đều là người tín ngưỡng chính thần, sao không thể tay cầm tay, vai kề vai mà hoà thuận với nhau cùng chơi đùa chứ?”

Lâm Bắc Thần uất ức nói.

Vọng Nguyệt đại giáo chủ bật cười.

Mặc dù đã được Tiểu Tần Nhi tiêm phòng trước đó, thông qua tài liệu cũng biết rằng biểu hiện của thiếu niên này khác với người thường, nhưng khi thực sự tiếp xúc, vẫn có một loại cảm giác khiến bà ta dở khóc dở cười.

Thiếu niên này rất đặc biệt.

Quả thực lộ ra một chút khí tức não tàn như vậy.

"Giữa các tông giáo chính thần, bề ngoài trông có vẻ hòa hợp, nhưng trên thực tế, trước giờ lại có không ít cạnh tranh bí mật, bởi vì thần minh vĩnh viễn luôn cần càng nhiều tín đồ hơn, nhiều lực lượng tín ngưỡng mạnh mẽ hơn, lãnh thổ và nhân khẩu của Đông Đạo Chân Châu có hạn, phải đồng thời chứa đựng mấy chục giáo phái tín ngưỡng chính thần cho nên đã đến cực hạn...”

Bà ta mỉm cười nhìn Lâm Bắc Thần nói: "Ta nói như vậy, ngươi có thể hiểu được chứ?"

Lâm Bắc Thần gật đầu nói: "Hiểu, hiểu, mọi người đều muốn trở thành lão đại của Vịnh Đồng La. Đã không có cách nào bành trướng ra bên ngoài, vậy thì chỉ đành phải đấu tranh nội bộ. Nói trắng ra, thần điện muốn phát triển thì phải tranh giành địa bàn, giành nhân khẩu, giành tài nguyên.”

Kịch bản này quá quen thuộc rồi.

Trên trái đất, bất luận là lịch sử cổ đại Trung Quốc hay là lịch sử cận hiện đại toàn cầu thì tình tiết vỡ kịch tương đồng đã được diễn vô số lần rồi.

Trong đó, Hồng Thập Tử Quân tây chinh thời Trung cổ là tiêu biểu nhất.

Chỉ là, những lời này không nên nói ra từ miệng của một Thần Quyến Giả.

Nhưng Vọng Nguyệt đại giáo chủ cũng không để bụng, mỉm cười hiền hậu, nói: “Vì vậy, khi những tín đồ của Vũ Tiễn Chi Thần biết rằng Vân Mộng thành lại xuất hiện một Thần Quyến Giả có thể giao tiếp với Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ, bọn họ sẽ có phản ứng gì chứ?"

Phản ứng gì?

Đương nhiên là giết chết.

Nói như vậy, Lâm Bắc Thần đương nhiên là hiểu ra ngay lập tức.

Năm xưa, người Mỹ đã giam giữ Tiền Học Sâm sống chết không để vị chuyên gia hoả tiễn này trở về Trung Quốc, thậm chí còn có mấy lần suýt chút nữa ra tay ám sát, không phải chính là đạo lý này sao?

Hắn cầm vò rượu lên uống ừng ực.

Trong lòng u sầu.

Hắn càng nghĩ càng uất ức, càng uất ức thì càng tức giận, càng tức giận thì càng to gan.

Thế là, một ý tưởng táo bạo đã nảy ra trong đầu hắn——

Bình Luận (0)
Comment