Tiết kiệm một ít tiền, nghĩ cách thông qua con đường của Kiếm Tuyết Vô Danh, giật dây Kiếm Chi Chủ Quân ở thần giới trực tiếp đi tìm Vũ Tiễn Chi Thần để PK. Tốt nhất là xử lý Vũ Tiễn Chi Thần này luôn, như vậy đối với mình mà nói, mới được coi là ổn định và hoà bình lâu dài thật sự.
Nếu như Vọng Nguyệt đại giáo chủ biết được suy nghĩ thật sự ở trong lòng của Lâm Bắc Thần lúc này, chắc chắn bà ta sẽ phát điên lên mất.
Những Thiên Kiêu thiên tài khác nếu như bị lực lượng của thần điện truy sát thì đa phần đều là thay hình đổi dạng mà lẩn trốn, hoặc tàn nhẫn nhất cũng chỉ là một hơi giết người, máu chảy thành sông, giết thần điện đối nghịch đến chết mới dừng lại, mà cái vị trước mặt này lại nghĩ đến một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, trực tiếp giải quyết vấn đề từ ngọn nguồn, muốn giết chết một vị chính thần.
Vọng Nguyệt đại giáo chủ lương thiện nhìn thấy vẻ mặt lấp loé của Lâm Bắc Thần, chỉ cho rằng hắn đơn giản là lo lắng cho an toàn cá nhân, thế là lại mỉm cười an ủi, nói: "Nhưng mà, ngươi không cần phải quá lo lắng. Đợt ám sát đầu tiên, đối với thần điện Vũ Tiễn mà nói, chẳng qua chỉ là một loại thăm dò. Vì nó đã thất bại rồi, vậy thì đối với ngươi mà nói, nó có nghĩa là thời điểm nguy hiểm nhất đã qua đi. Tiếp theo đây sẽ có người thương lượng với thần điện Vũ Tiễn, tin tức sẽ sớm truyền đến thôi. Ta tin rằng thần điện Vũ Tiễn sẽ lựa chọn từ bỏ hành động đối với ngươi.”
Lâm Bắc Thần nghe vậy mới hơi nhẹ nhõm một chút.
Được rồi.
Vậy thì tạm thời tha cho Vũ Tiễn Chi Thần một mạng.
"Ta tới tìm ngươi, còn có chuyện khác muốn trưng cầu ý kiến của ngươi."
Vọng Nguyệt đại giáo chủ nói: "Ngươi hiện tại đã là Thần Quyến Giả, thân phận và địa vị đặc biệt. Theo truyền thống xưa nay của đế quốc, Thần Quyến Giả đều sẽ được đưa đến thần điện trung tâm cấp tỉnh lỵ để tiếp nhận sự giáo dục và phục vụ tốt hơn. Ngươi có muốn đi đến thần điện Triều Huy hay không?"
"Truyền thống xưa nay?"
Lâm Bắc Thần kinh ngạc nói: "Ý của đại giáo chủ là còn có những Thần Quyến Giả khác?"
Vọng Nguyệt đại giáo chủ nói: "Ngươi không biết sao? Loại chuyện thần linh hiển thánh này, mặc dù tần suất xuất hiện rất thấp, nhưng không có nghĩa là không có. Vì vậy, đương nhiên là còn có những Thần Quyến Giả khác, thậm chí, một số cường giả võ đạo và nhân viên thần chức còn bước vào lĩnh vực càng cao hơn, có thể triệu hồi thần linh, nói chuyện với họ, mượn sức mạnh của thần linh để đối đầu với kẻ thù...Vì vậy, ngươi thực ra là có rất nhiều đồng bọn."
Lâm Bắc Thần vỗ nhẹ vào sau đầu.
Lại bộc lộ ra gương mặt siêu cấp cặn bã của mình.
"Ta còn cho rằng ta là độc nhất vô nhị."
Hắn chỉ đành phải dùng gương mặt thiếu niên tức giận để giải thích.
Vọng Nguyệt đại giáo chủ cười nói: "Ở trong thần điện trung tâm, Thần Quyến Giả sẽ được chăm sóc tốt hơn, tu luyện lại thần lực, đa số đều có thể phá vỡ xiềng xích, tiến xa hơn thêm một bước nữa, dù sao thì việc chịu tải ý chí của thần thì cái giá phải trả cực lớn, một trong số đó chính là đánh mất tu vi... "
Hả?
Đậu xanh rau má? Lạch cạch.
Đũa của Lâm Bắc Thần lại rơi xuống bàn: "Mất ... mất mất mất tu vi?" Vọng Nguyệt địa giáo chủ nói: "Ngươi không biết sao?"
Ta phải biết hả?
Ta đương nhiên là không biết.
Lâm Bắc Thần muốn lật tung bàn ăn ngay tại chỗ.
Cẩu nữ thần Kiếm Tuyết Vô Danh chưa từng nhắc đến.
Và Tần chủ tế cũng không đề cập đến chuyện này sáng nay, chỉ là nói ‘Sau này sẽ có được lợi ích vô hạn’.
Vọng Nguyệt đại giáo chủ nói: "Cũng khó trách, dù sao ngươi cũng không phải là nhân viên thần chức. Những Thần Quyến Giả xuất hiện trong quá khứ hầu hết đều là nhân viên thần chức... là như vậy, lực lượng của thần mênh mông thuần khiết, cao nhất, tinh khiết nhất, chân chính nhất, là một loại thuộc tính vượt qua ngũ hành, sức mạnh bên trong ở trên sức mạnh tự nhiên rất nhiều, theo với ý chí của thần mà truyền vào trong cơ thể, nó sẽ đồng hóa sức mạnh của Huyền khí tự nhiên mà ngươi đã tu luyện trước đó, trong một khoảng thời gian sau đó, tu vi của ngươi sẽ ở trong trạng thái mất kiểm soát tạm thời. Lúc này nếu chuyển sang tu luyện các loại thần thuật khác, tốc độ nhập cảnh sẽ tiến triển cực nhanh, lâu nhất là một hai năm, ngắn nhất là nửa năm thì sẽ có thể khôi phục hoàn toàn tu vi, sau này tinh tiến sẽ nhận được lợi ích vô hạn.”
Ồ.
Thì ra chuyện là như vậy.
Vậy thì đừng dùng loại từ ngữ ‘đánh mất tu vi’. Suýt chút nữa dọa người ta tè ra quần.
Lâm Bắc Thần lại uống rượu ừng ực cho đỡ sợ.
"Tất cả Thần Quyến Giả đều phải đi đến thần điện trung tâm sao?" Hắn ngập ngừng hỏi.
Vọng Nguyệt đại giáo chủ nói: "Trong đế quốc, có một nơi gọi là tổng điện Thần Ân, nó nằm ở đế đô Bắc Hải đại thành. Thông qua hoàng thất, nhà hiền triết và các tín đồ của các thời đại đóng góp xây dựng nên, nó đã đạt tiêu chuẩn thần điện cấp 1, thứ yếu là ở trong tỉnh lỵ đại thành của chín đại hành tỉnh, mỗi nơi đều có một thần điện trung tâm, cách tiêu chuẩn thần điện cấp một một bước, nếu như ngươi muốn đi đến tổng điện Thần Ân, cũng không phải là không thể... "
Lâm Bắc Thần bối rối. Cái quái gì thế này?
Tổng điếm* Thần Ân? (*đồng âm)
Nơi đây cũng không phải là Golden Arch của Zhou Hei Ya McDonald, còn có cửa hàng chính, cửa hàng chi nhánh sao?
"Không không không, đại giáo chủ đã hiểu lầm ý của ta rồi. Ta là muốn hỏi, Thần Quyến Giả có nhất định là phải vào thần điện học tập tu luyện hay không, tiếp tục ở lại các đại học viện không được sao?”
Lâm Bắc Thần giải thích.
"Ngươi không muốn đến thần điện sao?"
Vọng Nguyệt đại giáo chủ lúc này mới thực sự ngạc nhiên.
Lâm Bắc Thần ngại ngùng cười, nói: “Ta cảm thấy tư tưởng cảm ngộ và trình độ chính trị của mình còn chưa đủ để vào thần điện đào tạo chuyên sâu. Ta nguyện nhường danh ngạch này lại cho những đồng chí...à, bạn học đang thật sự cần."
Nực cười.
Ta là một kẻ xuyên không, chỉ muốn thành thật tìm đường trở về nhà.
Khi không lại đi tham gia vào cuộc chiến tranh giành địa bàn của các thần linh làm cái gì chứ?
Công việc này quá nguy hiểm.
Hơn nữa, ta cũng không tin vào thần.
Lâm Bắc Thần theo bản năng bài xích việc rời khỏi Vân Mộng thành. Thế giới này quá phức tạp.
Hắn thực sự không muốn trở thành một nhân viên thần chức.