Ngoài cửa.
Tần chủ tế đang yên lặng chờ đợi.
Vị chủ tế được mệnh danh là đệ nhất nữ thần của thần điện Kiếm Chi Chủ Quân ở đế quốc Bắc Hải, bất kể lúc nào và ở đâu, bất kể thế giới nội tâm là giận, hờn, vui, buồn thì trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế đó, từ đầu đến cuối đều thờ ơ không thấy chút gợn sóng.
Cửa phòng mở ra.
Vọng Nguyệt đại giáo chủ từ bên trong bước ra.
"Trước tiên ngươi ở đây nghỉ ngơi vài ngày, đợi đến khi có tin tức truyền đến liền có thể tự do đi lại rồi."
Vọng Nguyệt đại giáo chủ mỉm cười bỏ lại một câu như vậy, sau đó quay người rời đi.
Tần chủ tế cũng rời đi theo.
Hai nữ võ sĩ mặc giáp trụ sáng vẫn rất tận trách canh giữ cửa.
Lúc này, Lâm Bắc Thần đã có thể khẳng định rằng thực lực của bọn họ chắc chắn còn khủng khiếp hơn so với trong tưởng tượng của mình.
Cấp tông sư? Đại tông sư?
Hắn quay trở về phòng, trong lòng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Lại lần nữa chuyển vận tâm pháp Ngư Long Biến, cảm nhận Huyền khí trong cơ thể. Luồng khí xoáy ở đan điền dường như đã lỏng lẻo hơn một chút.
Mơ hồ có thể cảm nhận được một chút Huyền khí giống như sợi tóc, phân tách ra từ trong đan điền rồi du tẩu trong kinh mạch.
Chỉ là chút Huyền khí nhỏ bé này, không có cải thiện lớn lắm đối với trạng thái cơ thể của hắn.
Cho dù Lâm Bắc Thần muốn cho mình uống một ngụm Thuỷ Hoàn cũng không thể làm được.
Nhưng dù nói thế nào thì đây cũng là một tín hiệu tốt.
Điều đáng tiếc duy nhất là bởi vì Huyền khí quá yếu, không cách nào cung cấp đủ lưu lượng cho điện thoại, đến mức WeChat cũng không thể nào sử dụng được, khiến cho nguyện vọng nhỏ bé của Lâm Bắc Thần là lôi cẩu nữ thần Kiếm Tuyết Vô Danh ra mà xả giận một trận cũng không thể thực hiện được.
Cộc cộc cộc!
Có tiếng gõ cửa vang lên.
"Tiểu tử thối, nghe nói trò đã tỉnh lại rồi sao?" Giọng nói của Sở Ngân ở bên ngoài vọng vào.
Lâm Bắc Thần vui mừng khôn xiết, ngay lập tức đứng dậy mở cửa.
Ba chủ nhiệm khối Sở Ngân, Phan Nguy Mẫn và Lưu Khải Hải, còn có Hàn Bất Phụ, Nhạc Hồng Hương, Mễ Như Yên, Dương Trầm Chu, Lữ Linh Trúc và những người khác, một nhóm người lao vào, ngay lập tức bao vây lấy Lâm Bắc Thần ở giữa, giống như tham quan gấu trúc khổng lồ, nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới.
"Hu hu hu, thiếu gia, người cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, ta nhớ người muốn chết..." Giọng nói đê tiện và khoa trương quen thuộc vang lên.
Vương Trung nước mắt nước mũi giàn dụa lao vào, ôm lấy bắp đùi của Lâm Bắc Thần, vô cùng kích động bật khóc.
"Đồ chó nhà ngươi!"
Lâm Bắc Thần nhất thời tức giận không có chỗ phát tiết, một cước đá vào mông của Vương Trung, nói: "Ta còn chưa chết đã ở đây khóc tang."
"Thiếu gia, ta phấn khích..."
Vương Trung nước mắt giàn dụa nói.
Lâm Bắc Thần với vẻ mặt bất thiện nói: "Ta nghe nói, khoảng thời gian trước đó, ngươi còn dẫn theo người của đội điều tra, đi khắp nơi bắt ta?"
"Thiếu gia minh giám."
Vương Trung thề thốt nói: "Thiếu gia, trong cái tên Vương Trung của ta có một chữ trung, nổi tiếng trung thành, coi thiếu gia người giống như nhi tử của mình, làm sao có thể phản bội người được chứ? Ta chỉ là để bảo vệ Quang Tương, Thiến Thiến và Thiên Thiên mà thỏa hiệp, đó là kế tạm thời. Nhân tiện dẫn người của đội điều tra chạy lung tung, như vậy thì có thể phân tán tầm nhìn và sự chú ý của bọn họ, kéo dài thời gian cho thiếu gia người.”
"Ta tin đồ quỷ nhà ngươi chắc." Lâm Bắc Thần lại đá một cái.
Vương Trung lập tức mặt mày hớn hở nói: "A, thoải mái, cảm giác quen thuộc, bị thiếu gia người đá hai cái, lão nô ta cuối cùng cũng thoải mái rồi... cảm giác thật hoài niệm."
Tất cả mọi người đều không nói nên lời.
"Trò hồi phục thế nào rồi?"
Sở Ngân túm lấy Lâm Bắc Thần, sờ khắp người từ trên xuống dưới rồi nói: "Bọn ta sắp lo lắng chết mất. Gần đây, trong Vân Mộng thành đã xảy ra quá nhiều chuyện, mọi người đều loạn thành một đống, nghe nói núi thần điện liên tục bị người ta xâm nhập. May mà có cường giả từ thần điện của tỉnh lỵ đại thành tới tương trợ, hai ngày nay trong thành mới yên ổn một chút. Chúng ta đã đến đây rất nhiều lần, nhưng thần điện đều không cho phép mọi người gặp mặt trò... "
Lâm Bắc Thần cảm động trong lòng.
Hắn đương nhiên có thể nhìn ra được Sở Ngân và những người khác đều là thật tâm. Đến thế giới này, cuối cùng cũng có được một số bằng hữu.
"Không sao, đã hoàn toàn hồi phục, chỉ là hơi yếu một chút."
Lâm Bắc Thần nói đại khái một lượt về trạng thái của mình.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Tu vi tạm phế?"
Dương Trầm Chu là người lớn giọng, lớn tiếng nói: "Vậy tiểu tử ngươi e là sẽ gặp phải rắc rối lớn?"
Lâm Bắc Thần ngạc nhiên nói: "Ý gì vậy?"
“Một gã tên là Vệ Danh Thần đến từ Bạch Vân thành, muốn tìm ngươi gây rắc rối.” Dương Trầm Chu nói.
Vệ Danh Thần?
Cái tên này, có hơi quen thuộc.
Sau khi Lâm Bắc Thần sửng sốt một chút, hắn đột nhiên phản ứng lại, đây không phải là thiên tài tuyệt thế của Bạch Vân Thành trong lời đồn, đại công tử của Thiên Thảo hành tỉnh, đệ tử của Bạch Hải Cầm, vị hôn phu của Lăng Thần sao?
Tên này đến Vân Mộng thành rồi à?
"Người muốn tìm ta gây rắc rối nhiều lắm, hắn có tính là gì chứ?” Lâm Bắc Thần không quan tâm.
Nếu là trước đây, có lẽ hắn vẫn còn sợ.
Nhưng mà bây giờ......
Ha ha, ca đã là chủ tế của Vân Mộng thần điện rồi, thân mang thần chức, là người được Vọng Nguyệt đại giáo chủ che chở.
Sợ cái rắm.
Dám tới kiếm chuyện, Tần chủ tế trực tiếp đánh vỡ đầu chó của hắn.