"Ngươi là một đứa trẻ tốt."
Vọng Nguyệt đại giáo chủ rất xúc động nói: "Ngươi đã quyết định ở lại Vân Mộng thành đầy hiểm nguy này, ta nhất định sẽ giúp ngươi đạt được tâm nguyện, chuyện thuyết phục tổng điện Thần Ân cứ giao cho ta, ngươi yên tâm đi.”
Lâm Bắc Thần choáng váng.
Ngay khi hắn vừa muốn nhảy xe, Vọng Nguyệt đại giáo chủ liền trở tay hàn chặt cửa xe lại.
Bà nội của ta ơi, ngài không thể kiên trì với chủ ý của mình thêm một chút được sao?
Tại sao lại dễ dàng bị cảm động như vậy.
Vừa rồi nói hùng hồn bao nhiêu, thì lúc này trái tim của Lâm Bắc Thần càng sụp đổ bấy nhiêu.
Vọng Nguyệt đại giáo chủ thấy hắn không nói gì còn cho là hắn quá phấn khích, nói: "Một người trẻ tuổi như ngươi bây giờ thực sự là quá hiếm thấy. Yên tâm đi, cho dù bổn toạ có rời đi, nhưng chỉ cần Tiểu Tần Nhi còn ở Vân Mộng thành, người khác muốn động đến ngươi cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.”
Những gì bà ta nói là từ tận đáy lòng.
Một tên kỳ dị giống như Lâm Bắc Thần, thực sự là trăm năm cũng không thấy được một người.
Vọng Nguyệt đại giáo chủ cũng là một nhân vật có kinh nghiệm như biển, nhưng gặp phải một tên kỳ dị như vậy, kinh nghiệm sát ngôn quan sắc để suy đoán nội tâm và suy nghĩ của con người từ trước đến nay của bà ta đã hoàn toàn mất linh rồi, căn bản không thể nhìn xuyên qua được lớp da mặt dày dặn giống như góc tường thành của Lâm Bắc Thần.
"Tiểu Tần Nhi?"
Lâm Bắc Thần ngạc nhiên nói.
Vọng Nguyệt đại giáo chủ mỉm cười, nói: "Tần chủ tế."
Ồ?
Nghe có vẻ như Tần chủ tế rất lợi hại?
Trước đó, khi mình bị Đàm Cổ Kim làm cho bán sống bán chết, tại sao lại không ra tay giúp đỡ chứ?
Vừa nói về điều này, Lâm Bắc Thần không thể không nghĩ đến vị sư phụ hời Đinh Tam Thạch kia của mình.
Kể từ khi thu nhận đồ đệ, lão nhân gia liền bỏ chạy.
Đến bây giờ vẫn không thấy tăm hơi.
Lâm Bắc Thần thực sự nghi ngờ không biết vị sư phụ này có năng lực chưa bói đã biết hay không, biết rằng lần này trong Vân Mộng thành có đại kiếp, cho nên đã tìm một cái cớ để bỏ chạy trước.
Cho nên mới nói, dựa trời dựa đất dựa phụ mẫu không bằng dựa vào bản thân.
"Ta biết rồi."
Lâm Bắc Thần gật đầu.
Vọng Nguyệt đại giáo chủ cũng không ngại phiền phức dặn dò nói: "Có một điều ngươi cần phải biết rõ, cho dù ngươi ở đâu thì việc tu hành thần thuật tuyệt đối không thể bỏ được, nếu không, thực lực của ngươi sẽ không thể khôi phục, như vậy thì mọi chuyện đều bị cản tay, muốn giành lấy vinh quang cho học viện Số 3, cũng chỉ có thể là lời nói suông."
"Ta đồng ý tu luyện thần thuật."
Lâm Bắc Thần rất thức thời bày tỏ thái độ.
Vọng Nguyệt đại giáo chủ hài lòng gật đầu, mỉm cười nói: "Khoá trình tu luyện thần thuật của ngươi, ta sẽ đích thân lập ra, sau đó Tần chủ tế sẽ đích thân truyền dạy. Nếu như ngươi có cái gì không hiểu đều có thể tìm nàng trưng cầu ý kiến. Để ngươi có thể ra vào thần điện một cách thuận tiện hơn, từ ngày hôm nay trở đi, ngươi sẽ là chủ tế của Vân Mộng thần điện.
Lâm Bắc Thần:....
Ngay tức khắc, thú huyết của hắn sôi sục lên.
Tần nữ thần đích thân truyền dạy?
Nói như vậy, sau này bất cứ lúc nào cũng có lý do để cùng với Tần chủ tế sớm chiều bên nhau?
Sông khuất núi trùng ngờ tắt lối, liễu xanh hoa thắm lại thôn xa! Tốt quá.
Cảm giác nhân sinh đã đạt đến cao trào.
Cảm giác nhân sinh đã đạt đến đỉnh cao.
Hắn ngay lập tức phấn khích vạn phần, bày tỏ thái độ: "Đại giáo chủ, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ dốc toàn lực, theo Tần chủ tế chăm chỉ học tập, tiến bộ mỗi ngày, xua đuổi quân giặc, khôi phục ..."
Ơ, có vẻ như lại đến nhầm phim trường rồi.
Trong đầu hắn chợt lóe lên vô số ý nghĩ, đột nhiên lại nắm bắt được một tin tức khác: "Hả? Ngài vừa mới nói, ta đã trở thành chủ tế của Vân Mộng thần điện?"
Được thăng chức rồi à?
"Ta biết ngươi không màng danh lợi, cũng không có hứng thú với những chức vụ và danh hàm này, cho nên chỉ là xưng hô danh dự mà thôi, không cần tuyên bố với bên ngoài, cũng không phải đảm nhận trách nhiệm tương xứng, các tế tư của Vân Mộng thần điện biết là được rồi."
Vọng Nguyệt đại giáo chủ thực sự rất coi trọng Lâm Bắc Thần, mọi chuyện đều cân nhắc cho hắn.
Ờ ......
Lâm Bắc Thần có chút đau buồn.
Thực ra có thể công khai với bên ngoài mà.
Nhân tiện để ta ra vẻ, nhân tiện để ta tiếp tục nhận làm người đại diện.
Chủ tế của thần điện phát sóng trực tiếp bán hàng, toàn bộ hàng hoá sẽ bán sạch.
Nhưng bây giờ nếu hối hận, hình như là không có lợi cho thiết kế nhân vật đại công vô tư mà mình đã thiết lập trước đó?
"Đa tạ đại giáo chủ.”
Lâm Bắc Thần chỉ đành phải lau vết dầu trên miệng, nói: "Ngài thật tốt với ta. Nói một câu không sợ ngài tức giận, từ nhỏ ta đã không có nương. Nhìn thấy ngài, ta giống như nhìn thấy...bà nội ruột của mình vậy.”
Vẫn may là hắn phản ứng nhanh, không nói thành ‘nương ruột’.
Nụ cười của Vọng Nguyệt đại giáo chủ càng trở nên dịu dàng và nhân hậu hơn.
Cũng càng ngày càng đánh giá cao Lâm Bắc Thần hơn, thậm chí còn có chút cưng chiều.
Hắn là một đứa trẻ tốt.
Cuộc trò chuyện lần này đã diễn ra trong bầu không khí vui vẻ, thân thiện và hòa thuận.