Lâm Bắc Thần cũng đã nhìn thấy những người này.
Là người của phía chính phủ.
Bởi vì trên người đều mặc quan phục rất chỉnh tề, vừa nhìn qua liền biết rằng bọn họ đều đến từ đại thành của tỉnh lỵ, bất luận là tu vi khí thế hay là áo quan làm nên phẩm chất, đều vượt xa so với những quan viên nhỏ bé ở Vân Mộng thành.
Dẫn đầu là một ông lão râu trắng tóc bạc, trông khoảng chừng 80 tuổi, mày râu toàn bộ đều bạc trắng, nhưng da dẻ bóng loáng hồng hào, giống như một đứa trẻ chừng bốn năm tuổi, thân hình cao lớn vạm vỡ, cao gần 1m9, nhưng tinh thần hăng hái, long hành hổ bước, khí huyết tràn trề như biển, thân mặc quan bào màu đen, uy nghiêm trang trọng.
Lông mày của Lâm Bắc Thần khẽ giật giật.
Hắn nhận thấy rằng quan bào trên người của ông lão này gần giống với quan phục của đệ nhất hành chính quan của Ty hành chính Đàm Cổ Kim, người đã chết trong tay mình.
Bên cạnh ông lão còn có một nam nhân trung niên, cũng thu hút sự chú ý của Lâm Bắc Thần.
Dáng vẻ của người này khoảng 30 tuổi, thân hình hơi gầy, nhưng càng cao hơn, dường như vượt quá hai mét, thân mặc quan phục chế thức của Ty Cảnh Vụ, mũi ưng, mắt phượng, da ngăm đen, giống như được đúc từ hắc thiết, trên người mang theo một luồng sát khí, trong lúc lơ đãng, khí thế toả ra giống như một con hổ dữ sắp nhảy bổ tới, khiến người ta không thể nào khống chế được mà nảy sinh một cảm giác rùng mình không rét mà run.
Hai người này có lẽ là người có thân phận cao nhất trong nhóm quan viên.
Bởi vì những quan viên khác đều rập khuôn từng bước mà đi theo phía sau hai người.
Trong đó có một người quen.
Lý Hùng Phu, sở trưởng của Sở giáo dục Vân Mộng thành.
Lý đại lão đang ở bên cạnh dẫn đường cho nhóm quan viên này.
Lâm Bắc Thần cau mày.
Đối phương hiển nhiên là đang đi về phía Trúc viện, mục tiêu rất có thể chính là mình.
Không lẽ là đến để đòi lại bất bình cho Đàm Cổ Kim và người của đội điều tra đấy chứ?
Nếu như thực sự là như vậy, vậy...
Con đường của các ngươi đi thật là hạn hẹp.
Hắn theo thói quen dùng ngón tay giữa xoa xoa mi tâm.
Vương Trung ở bên cạnh, ánh mắt mờ mịt, đột nhiên cả người liền trở nên rất yên tĩnh.
Chẳng mấy chốc, mười mấy quan viên lớn nhỏ đã đến bên ngoài Trúc viện, ánh mắt đều đổ dồn vào người Lâm Bắc Thần.
Trong một khoảnh khắc, Lâm Bắc Thần đã có một ảo ảnh.
Ánh mắt của những người này nóng hầm hập.
Giống như Đặng đệ tử đang ngắm nhìn một mỹ nhân tuyệt sắc thân mặc sa mỏng.
Có vẻ như khác với những gì mà mình suy đoán vừa rồi.
Lâm Bắc Thần không nhìn thấy bất kỳ sự thù địch trần trụi nào trong ánh mắt của các quan viên này.
“Ha ha, bạn học Lâm, mấy vị đại nhân của tỉnh lỵ đặc biệt tới đây thăm hỏi ngươi.” Lý Hùng Phu bước tới giới thiệu, câu nói đầu tiên đi thẳng vào vấn đề, lập tức xua tan nghi ngờ của Lâm Bắc Thần.
Hai từ thăm hỏi được dùng rất tinh tuý.
Xem ra không phải đến để gây rắc rối.
Lông mày của Lâm Bắc Thần nhất thời giãn ra.
“Vị này là đệ nhất hành chính quan của Ty hành chính tỉnh mới nhận chức Tiếu Vong Thư Tiếu đại nhân” Lý Hùng Phu giới thiệu ông lão râu trắng tóc bạc với Lâm Bắc Thần, sau đó lại giới thiệu: “Vị này là Ty trưởng của Ty Cảnh Vụ tỉnh Ưng Vô Kỵ.” Là chỉ nam nhân trung niên, gầy gò, mũi ưng kia.
Hai đại lão.
Ông cụ này quả nhiên là người kế nhiệm của Đàm Cổ Kim.
Lý Hùng Phu lại giới thiệu mười một vị quan viên khác, không có ngoại lệ nào, bọn họ đều là quan lại cấp tỉnh đến từ Triều Huy thành, đại thành của tỉnh lỵ.
"Tham kiến chư vị đại nhân."
Lâm Bắc Thần cười híp mắt hành lễ của một học viên.
"Ha ha, dưới thịnh danh không có hư sĩ, Bắc Thần hiền điệt mấy ngày nay danh chấn Phong Ngữ hành tỉnh, hôm nay vừa gặp mặt, quả nhiên là rồng trong đám người. Ta nhớ khi ngươi ba tuổi, lão phu đã tới Vân Mộng thành thăm hỏi Chiến Thiên Hầu phủ, còn từng bế ngươi, ha ha, nghĩ lại hiền điệt e là đã quên rồi.”
Tiếu Vong Thư vuốt râu mỉm cười, trong mắt lộ ra một chút vui mừng. Ồ?
Là bằng hữu của lão cha hời ư?
Trong lòng Lâm Bắc Thần cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tiếu Vong Thư chỉ vào nam nhân trung niên cao gầy Ưng Vô Kỵ nói: "Đây là Ưng thúc thúc của ngươi, là chiến hữu với cha ngươi, bọn họ đã cùng nhau tham gia hàng trăm trận chiến lớn nhỏ, cũng không tính là người ngoài."
Ưng Vô Kỵ nhìn Lâm Bắc Thần, khẽ gật đầu.
Nhưng mà người này như thể trời sinh đã không biết cười, rất tốn sức mới nở ra một nụ cười nhàn nhạt, trông có chút hài hước.
"Ngoài ra còn có họ, một số từng dốc sức dưới trướng của cha ngươi, một số là bạn cũ của cha ngươi...lần này nhân việc điều tra Đàm Cổ Kim cấu kết với Thiên Ngoại Tà Ma, hiếm khi có thể tề tựu ở Vân Mộng thành, cùng nhau đến thăm ngươi."
Tiếu Vong Thư cười nói.
"Chào thúc thúc, chào bá bá, chào thúc thúc, chào bá bá..." Lâm Bắc Thần ngoài mặt cười híp mắt chào hỏi.
Nhưng sâu thẳm trong lòng lại cảm thấy có chút kỳ lạ.
Nếu bọn họ đều là bạn cũ và chiến hữu của lão cha hời, tại sao trước đó khi mình gặp nạn, suýt chút nữa bị kẻ thù ở Vân Mộng thành chặn ở cổng trường chém chết, bọn họ lại không xuất hiện chứ?
Từ khi Chiến Thiên Hầu Phủ sụp đổ cho đến nay cũng đã mấy tháng, chưa từng có tin tức của những người này.
Hôm nay đột nhiên giống như chọc vào tổ ong vò vẽ, ong vỡ tổ, toàn bộ đều xuất hiện.
Nhưng mà, bọn họ là trưởng bối, cũng không thể thất lễ.
Lâm Bắc Thần đang chuẩn bị mời các trưởng bối vào viện.
Vương Trung đang im lặng ở bên cạnh lại đột nhiên mỉm cười, nói: "Thiếu gia, bữa tiệc vừa mới kết thúc, trong viện ly đĩa bừa bộn, mùi rượu nồng nặc, không sạch sẽ cho lắm. Các đại nhân mà vào, e là có hơi bất tiện.”
Lâm Bắc Thần kinh ngạc liếc nhìn Vương Trung.
Có cái gì đó trong lời nói của đồ chó này.