"Ha ha, không sao. Hôm nay đến thăm Lâm hiền điệt, ngoài một số thủ tục công vụ đối tiếp ra, chủ yếu là muốn nhân cơ hội này để thăm hỏi hiền điệt một chút. Mấy ngày nay, chúng ta công vụ bộn bề không thể rút thân ra mà đến Vân Mộng thành thăm hỏi hiền điệt được. Mấy người chúng ta trong lòng đều rất hổ thẹn. Lão phu và Ưng ty trưởng đều đã chuẩn bị một số lễ vật, vẫn mong Lâm hiền điệt chớ từ chối.”
Giọng điệu và biểu hiện của Tiếu Vong Thư rất chân thành. Lâm Bắc Thần nhất thời sáng mắt lên.
Có chuẩn bị quà ư?
Đang lo không có tiền tiêu thì lại có đại lão đến tặng quà?
Bọn họ đều là những đại lão hành chính của Phong Ngữ hành tỉnh, những món quà đem đến kia chắc hẳn đều là những thứ quý giá đáng tiền, đúng chứ?
"Nhanh mời vào."
Lâm Bắc Thần trực tiếp dẫn đường đi vào trong. Vương Trung với vẻ mặt dở khóc dở cười. Trong đại sảnh.
Thiến Thiến và Thiên Thiên khéo léo dâng trà.
"Hiền điệt trong Thiên Kiêu Tranh Bá, gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc, với sức mạnh của bản thân lại phá tan âm mưu của kẻ tiểu nhân lộng quyền Đàm Cổ Kim. Tin tức lan đến Triều Huy thành, lão đại và các vị đồng liêu nghe được đều vui mừng khôn xiết.”
Tiếu Vong Thư nhấp một ngụm trà, xúc động nói: "Cha ngươi bị oan, thân chịu ô danh. Bây giờ vẫn còn chưa thể rửa sạch tội. Nếu như ông ấy biết được Lâm hiền điệt có thể lãng tử quay đầu, gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc như vậy, chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng.”
Lâm Bắc Thần vội vàng cười nói: "Tiếu gia gia quá khen rồi."
Đại lão à, ngài thực dụng một chút, bớt nói nhảm, nhanh cầm lễ vật ra đi.
"Trong khoảng thời gian này, chúng ta đều vì chuyện của cha ngươi mà chạy ngược chạy xuôi, cố gắng rửa sạch oan khuất cho ông ấy. Đáng tiếc trong triều có quá nhiều kẻ vong ơn phụ nghĩa, vô tình phụ bạc, hiện nay bệ hạ lại bị kẻ gian lừa gạt...... Haizz, thật khiến người ta phẫn uất mà. "
Tiếu Vong Thư nói vài câu, cảm xúc càng có chút kích động.
Ưng Vô Kỵ nói: "Sau khi bệ hạ hạ chỉ, Tiếu đại nhân đã bất chấp an nguy cá nhân, liên tiếp dâng lên ba mươi sáu tấu chương, xin tha mạng cho Chiến Thiên Hầu, chọc giận bệ hạ, bị bãi quan miễn chức, đày vào công mộ liệt sĩ để quét mộ, mãi cho đến mười ngày trước, Đàm Cổ Kim chết trong tay của hiền điệt ngươi. Tiếu đại nhân mới được phục chức, thay thế chức vị của Đàm Cổ Kim, bất chấp nguy hiểm, tự mình xin đến Vân Mộng thành để xử lý chuyện của đội điều tra."
"Đúng vậy, Chiến Thiên Hầu gặp nạn, chúng ta đã mất đi một cái trụ bạch ngọc chống trời."
"Hiền điệt, trước đó bởi vì nhiều lý do, chúng ta không tiện đến Vân Mộng thành thăm ngươi, nếu không ngược lại sẽ hại ngươi. Bây giờ Tiếu đại nhân được phục chức, chúng ta mới có thể công khai tới thăm ngươi......"
"Hiền điệt, mấy ngày nay ngươi phải chịu khổ rồi."
Các quan viên khác đều lần lượt lên tiếng.
"Các vị thúc thúc bá bá có thể đến, Trúc viện nhà tranh thêm sáng..."
Lâm Bắc Thần ngại ngùng cười, tự cho rằng rất hàm súc mà nói: "Thực ra, tiểu điệt ta hiện tại, ngoại trừ việc thiếu tiền cực độ ra, các phương diện khác đều khá ổn. Nếu như các vị thúc thúc bá bá có thể tuỳ tiện cho ta mấy chục vạn tiền vàng tiêu xài, vậy đương nhiên là quá tốt rồi...”
Một nhóm đại lão quan trường với những đường đen vô hình trên trán ngay lập tức rũ xuống.
Sớm đã nghe nói vị nhi tử này của Chiến Thiên Hầu, hành động kỳ dị, mỗi một lời nói đều khiến người ta kinh ngạc, hôm nay gặp mặt, quả thật là tai nghe không bằng một thấy, gặp mặt còn hơn nghe danh.
Mấy chục vạn tiền vàng cũng không phải rau cải trắng bên đường, tuỳ tiện liền có thể tặng được sao?
"Ha ha, hiền điệt nói đùa rồi."
Tiếu Vong Thư cười nhẹ một tiếng, nói: "Mấy người chúng ta cũng giống như cha ngươi năm đó, nghèo khó mà vui vẻ, không phải loại tham quan như Đàm Cổ Kim kia. Làm sao có thể cầm ra mấy chục vạn tiền vàng chứ, lần này đến thăm ngươi, đã chuẩn bị một chút lễ mọn, đều là những món ngon đặc sản ở các nơi của Phong Ngữ hành tĩnh, và một số vật dụng hằng ngày, tin rằng sẽ giúp ích cho ngươi... "
Ta khinh?
Lễ mọn?
Còn không có tiền?!
Sắc mặt của Lâm Bắc Thần nhất thời thay đổi.
Chỉ thấy mười mấy đại lão quan viên lại mang ra một số cái gọi là lễ vật, đều là bánh ngọt, y phục, còn cầm ra một số bức tranh thư pháp của mình ...
Lâm Bắc Thần có chút không nói nên lời.
Cho dù món quà nhìn có vẻ là đáng tiền nhất chẳng qua cũng chỉ là vài cuốn bí thuật tu luyện cấp tam tứ Tinh mà thôi. Đối với một kẻ bật hack như Lâm Bắc Thần mà nói, chẳng có ý nghĩa gì cả, hắn sớm muộn gì cũng có thể có được.
Đây là coi ta như một đứa trẻ mà lừa gạt sao?
"Ây da, ây da ây da ây da, không biết có chuyện gì, ta đột nhiên hơi chóng mặt, có lẽ là do ăn quá nhiều bánh ngọt không tiêu hóa hết, cần phải nghỉ ngơi..."
Hắn ôm trán, giả vờ choáng váng, lớn tiếng nói: "Vương Trung, Vương Trung, đồ chó nhà ngươi chết ở đâu rồi? Mau tiễn khách đi, tiễn các vị đại nhân rời đi.”
Vương Trung giống như một bóng ma đột nhiên xuất hiện, đứng bên cạnh Lâm Bắc Thần, mặt không biểu cảm, giọng điệu trầm ổn nói: "Các vị đại nhân, thiếu gia nhà ta trong người không khỏe, mời."
Khuôn mặt già nua của đám người Tiếu Vong Thư, Ưng Vô Kỵ lúc này đều đen lại.
Tình huống gì thế này?
Diễn xuất quá vụng về rồi đấy?
Lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách.