"Hiền điệt, đừng đùa giỡn như vậy."
Tiếu Vong Thư thực sự dở khóc dở cười nói. "Ai đùa với các ngươi."
Lâm Bắc Thần cũng không giả bộ nữa, dứt khoát trở mặt, nói: "Khi tiểu gia ở Vân Mộng thành sắp bị người ta chém chết, sao không thấy có ai trong các ngươi tới thăm hỏi? Mười mấy ông lớn, đến cả một người cũng không xuất hiện ...... Đồ râu bạc nhà ngươi, không phải rất biết bênh vực lẽ phải sao? Dâng lên đến ba mười sáu tấu chương, quả là kiên quyết, có bản lĩnh đó, lại không biết đến giúp đỡ đứa trẻ đáng thương như ta sao? Sợ liên luỵ đến ta ư? Nói thì hay lắm, vậy bây giờ các ngươi đến thì không sợ liên luỵ nữa sao? Từng người một ở đây giả vờ làm cái đuôi lớn diều hâu cho tiểu gia ư? Ha ha ha, ta không nuốt nổi cái này đâu, đừng tỏ vẻ nữa, mau đi đi, nếu không tiểu gia ta sẽ không khách sáo.”
Về bản chất mà nói, Lâm Bắc Thần là một kẻ nhát gan.
Đây cũng là một trong những lý do khiến hắn nhất quyết ở lại Vân Mộng thành mà không chịu rời đi.
Sóng gió lần này vừa mới kết thúc, từng lời nói và hành động của Đàm Cổ Kim ra lệnh cho đội điều tra làm ở Vân Mộng thành đã khiến Lâm Bắc Thần ý thức được, trong nội bộ của đế quốc Bắc Hải có lẽ không yên bình giống như những năm tháng ở Vân Mộng thành.
Đàm Cổ Kim dã tâm bừng bừng, lập ra nhiều kế hoạch chống lại Lâm Bắc Thần như vậy, hiển nhiên không phải chỉ mà nhắm vào một học viên của học viện Sơ Cấp nhỏ bé như hắn, mà là muốn lập ra bản án thép, dùng hắn làm bàn đạp để mở rộng phạm vi đả kích. Lập kế hoạch cho những lợi ích càng lớn hơn sau đó.
Trong mắt Đàm Cổ Kim, Lâm Bắc Thần khi đó không mạnh hơn là bao so với những con kiến bên đường.
Chỉ là vị đệ nhất hành chính quan này lại không bao giờ ngờ được rằng vận khí của ông ta quá kém. Cái bàn đạp mà ông ta lựa chọn này có hơi cứng, còn hơi sắc bén, không chỉ đâm thủng chân mà còn trực tiếp giết chết ông ta.
Lâm Bắc Thần đột nhiên ý thức được, người mà Đàm Cổ Kim thực sự muốn đối phó, thực ra chính là đám người Tiếu Vong Thư này, đúng chứ?
Lúc đó, mưa to gió lớn.
Nhưng không có ai trong số mười mấy đại lão chính trị của Phong Ngữ hành tỉnh này xuất hiện.
Thậm chí không gửi một phong thư.
Kết quả bây giờ Đàm Cổ Kim chết rồi, ai nấy đều hừng hực chạy đến, tự xưng là cố nhân của lão cha hời, từng gương mặt già đến đây giả vờ ngây thơ để lợi dụng, mở miệng ra là hiền điệt...
Quả thực còn không biết xấu hổ hơn cả Đàm Cổ Kim.
Thực sự là có lòng tốt đến thăm hỏi hắn sao? Lâm Bắc Thần cười ha ha.
Trong quan trường trước giờ không có người tốt, quan tốt, dính líu đến quyền thế và tranh giành quyền lực thì mức độ đen tối thường thường có thể đột phá ranh giới cuối cùng của con người.
Cái gọi là đọc thuộc lòng ba trăm bài thơ Đường, không biết làm thơ cũng biết ngâm, cái gọi là chưa từng ăn thịt lợn tốt xấu gì cũng từng thấy lợn chạy, Lâm Bắc Thần không có kinh nghiệm làm quan, nhưng trên trái đất có nhiều phim truyền hình và tiểu thuyết như vậy, từ trên xuống dưới năm nghìn năm lịch sử, cũng không phải là xem uổng công.
Dùng lông mũi để đoán cũng có thể đoán ra được một số manh mối.
Hắn chán ghét nhất là những điều này, từ trước đến nay đều kính sợ mà tránh xa, thật sự một chút hứng thú cũng không có.
Hắn vui mừng khi bị người ta coi như một kẻ ngốc.
Nhưng hắn không vui khi bị người ta coi như một con cờ.
Càng huống hồ, lùi một trăm vạn bước mà nói, cho dù đám người Tiếu Vong Thư thực sự có lòng tốt, nhưng Lâm Bắc Thần cũng không cần loại lòng tốt này.
Cuộc sống của hắn hiện tại đã rất thoải mái.
Tất cả những gì mà hắn đã làm trước đây đều là để duy trì sự thoải mái và yên ổn trước mắt này.
Đàm Cổ Kim muốn đến phá hoại, bị hắn giết chết rồi.
Lời nói và hành động của đám người Tiếu Vong Thư với Đàm Cổ Kim, theo như Lâm Bắc Thần nhận thấy, khúc điệu khác nhau mà diễn hay như nhau, hiệu quả cuối cùng đã được định sẵn là trăm sông đổ về một biển.
Vì vậy, hắn trở mặt mắng người, hoàn toàn không có một chút gánh nặng tâm lý nào.
"Hiền điệt, ngươi vẫn còn nhỏ, không hiểu được sự lợi hại trong đó. Chúng ta làm như vậy đều là vì tốt cho ngươi.”
Tiếu Vong Thư cũng không tức giận, ngược lại cười khổ một tiếng, chậm rãi giải thích: "Thực ra, lần này chúng ta tới đây là có một chuyện rất quan trọng muốn thương lượng với ngươi... những bằng hữu cũ như chúng ta chuẩn bị liên hợp lại với nhau dâng thư lên bệ hạ để xin tha tội cho cha ngươi, chắc chắn bệ hạ sẽ tha tội, để ông ấy không cần phải lánh nạn khắp nơi, có thể chủ động hiện thân, một lần nữa dốc sức cho đất nước... "
Lâm Bắc Thần trực tiếp ngắt lời, nói: "Chuyện này liên quan gì đến ta chứ?"
Ưng Vô Kỵ nói: "Các trưởng bối hi vọng ngươi làm người khởi xướng. Dù sao thì ngươi cũng là đích tử của Lâm Hầu Gia, là người có tư cách nhất."
Lâm Bắc Thần ồ một tiếng rồi nói: "Thì ra là muốn biến ta thành con chim đầu đàn...thực sự là đánh giá cao ta quá.”
Đừng nói là hắn không có tình cảm gì với lão cha hời, cho dù có cũng sẽ không dính líu đến một trò hề như vậy.