"Các vị, nói chuyện không hợp nhau không thêm được nửa câu, ta muốn nghỉ ngơi, mời."
Lâm Bắc Thần trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Sắc mặt của đám người Tiếu Vong Thư liền trở nên khó coi.
Ưng Vô Kỵ nhướng mày, một tia ớn lạnh lưu chuyển, không nhịn được tức giận nói: "Lâm hiền điệt, ngươi thân là nam tử hán, được cha ngươi che chở, hưởng thụ vinh hoa phú quý mười bốn năm, công ơn to lớn như vậy, không lẽ một chút tận hiếu cũng không có sao? Cha ngươi hiện tại lưu vong phương xa, không rõ tung tích, ngươi không nghĩ đến việc báo đáp công ơn dưỡng dục, lại còn chế nhạo những tiền bối nhiệt tình như chúng ta... "
Tiếu Vong Thư xua tay, cắt ngang lời của Ưng Vô Kỵ.
Ông lão râu trắng tóc bạc khẽ mỉm cười, nói: "Xem ra Lâm hiền điệt vì chuyện trước đây mà có nhiều oán niệm với chúng ta. Haizz, cũng trách những người làm thúc thúc bá bá như chúng ta không chăm sóc tốt cho ngươi, hợp tình hợp lý...Hôm nay ngươi cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, nhưng tuyệt đối đừng hành động theo cảm tính, đợi ngươi suy nghĩ thông suốt rồi, bất cứ lúc nào đều có thể đến Sở hành chính tìm lão phu. Trước khi lễ trao giải cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá diễn ra, chúng ta đều sẽ ở Vân Mộng thành chờ tin của ngươi."
Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Ưng Vô Kỵ lắc đầu, liếc nhìn Lâm Bắc Thần một cái rồi đi theo sau.
"Hiền điệt, đừng để chúng ta thất vọng."
"Cha ngươi cũng không dễ dàng gì, ngươi phải thông cảm hơn."
"Chúng ta làm như vậy đều vì tốt cho ngươi."
Các quan viên khác thấy vậy, cũng đều cười khổ và thở dài với vẻ mặt thất vọng và bất lực, để lại tất cả lễ vật đã mang theo trên bàn rồi cùng nhau bước ra ngoài.
"Ồ, đúng rồi, còn có một chuyện nữa, ta quên nhắc nhở ngươi."
Tiếu Vong Thư bước đến cửa, đột nhiên quay người lại, với vẻ mặt nghiêm túc nói: "Lần này, ngươi đã giết chết đám người Đàm Cổ Kim và Bạch Hải Cầm. Tuy là tuân theo ý chỉ của Thần, nhưng chung quy không thể tránh khỏi việc bị một số người có liên quan lợi ích giận cá chém thớt. Dưới hoạt động của mấy người lão phu, trong tỉnh đã không có ai truy cứu chuyện này nữa. Tế đàn của Thiên Ngoại Tà Ma trong địa cung ở Chiến Thiên Hầu phủ cũng tạm thời bị phong ấn, nhưng cái chết của Bạch Hải Cầm đã khiến cho một số nhân vật ở Bạch Vân thành cực kỳ bất mãn. Bạch Hải Cầm có một đệ tử tài năng kiệt xuất, tên là Vệ Danh Thần, nửa tháng trước đã xuất quan. Sau khi biết về cái chết của sư tôn, đã buông lời muốn chiến với ngươi một trận... "
Lâm Bắc Thần nghe vậy, trong lòng không chút gợn sóng.
Ngàn dặm tặng đầu người, của ít lòng nhiều.
Không sợ chết thì cứ đến.
Nhưng lại nghe Tiếu Vong Thư tiếp tục nói: "Hiền điệt, ngươi tuyệt đối đừng coi thường Vệ Danh Thần. Tên này tuy là đồ đệ của Bạch Hải Cầm, nhưng lại có thiên phú tuyệt vời, vô song vô đối. Trong nhiều năm trở lại đây, hắn chỉ đứng sau tỷ tỷ Lâm Thính Thiền của ngươi mà thôi, hơn nữa tu vi của hắn sớm đã măng mọc quá tre, vượt qua Bạch Hải Cầm rất nhiều, lại thêm xuất thân cao quý, thế lực vượt xa sức tưởng tượng, là một nhân vật rất khó đối phó."
Lâm Bắc Thần vẫn thờ ơ.
Ta có thần điện làm chỗ dựa, có Vọng Nguyệt đại giáo chủ bảo vệ, ai dám động đến ta?
Tiếu Vong Thư dường như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, thế là ông ta lại nói thêm một câu: "Hơn nữa, người này còn có một thân phận đặc biệt, cũng là Thần Quyến Giả. Cho nên nếu như hắn lấy lý do ngươi quyến rũ vị hôn thê Lăng Thần của hắn, nhất quyết muốn đối phó ngươi thì ngay cả thần điện của Kiếm Chi Chủ Quân cũng không thể nhúng tay quá nhiều.”
Nói xong, một nhóm người nhanh chóng rời đi.
Trên khuôn mặt của Lâm Bắc Thần, một tia kinh hoảng dần dần ngưng tụ lại. Con mẹ nó.
Thực lực của Vệ Danh Thần còn mạnh hơn Bạch Hải Cầm, hơn nữa hắn cũng là Thần Quyến Giả?
Kiếm Chi Chủ Quân đại thần rốt cuộc là làm sao vậy? Thích nhập vào cơ thể phàm nhân đến vậy à?
Hơ.
Lâm Bắc Thần hít một hơi lạnh.
Chuyện đột nhiên trở nên có chút rắc rối rồi đấy.
Xuất thân cao quý, con ông cháu cha, bái nhập vào danh môn thánh địa, thiên phú tuyệt thế, tu vi võ đạo vượt xa bạn cùng lứa cùng thời đại ... Loại người này, thân mang hào quang, giống hệt khuôn mẫu nhân vật chính.
Ta không phải là đã khiêu khích nhân vật chính thời đại của thế giới này rồi đấy chứ?
"Phi, mấy đồ chó này."
Vương Trung nhìn bóng lưng của đám người Tiếu Vong Thư, khạc một ngụm đàm, với vẻ mặt khinh thường.
Lâm Bắc Thần liếc ông ta một cái rồi nói: "Lão Vương, biểu hiện của ngươi vừa rồi có chút khác thường đấy."
Vương Trung lòng đầy căm phẫn nói: "Thiếu gia, người có thể đã quên rồi, nhưng ta thì còn nhớ rất rõ, mấy đứa cháu này đều không phải là chim tốt gì. Lúc đó từng người một đều giống như cháu trai nịnh nọt lão gia. Nhìn thấy lão gia thì giống như nhìn thấy cha ruột của mình, kết quả sau khi lão gia xảy ra chuyện, ai nấy đều lẩn trốn đến cái bóng cũng không thấy... trong tên của lão nô ta có một chữ Trung, trong mắt không có một hạt cát, không thể nhìn nổi cái loại tiểu nhân bất trung bất nghĩa này.”
"Bọn họ thực sự là bằng hữu của cha ta sao?"
Lâm Bắc Thần hỏi.
Vương Trung gật đầu với vẻ dĩ nhiên, nói: "Bọn họ cũng xứng sao? Mấy cái tên này ai nấy đều ba hoa khoác lác, ngoài mặt thì lo cho dân cho nước, trên thực tế lại bụng dạ gian sảo. Lão gia năm đó thực sự là từng có chút tiếp xúc với bọn họ, nhưng về sau đã nhìn rõ bộ mặt thật của bọn họ liền kính sợ mà tránh xa ...thiếu gia, ngay từ đầu ta đã dùng lời nói nhắc nhở người, chính là sợ người bị mấy lão hồ ly này lừa gạt."
Lâm Bắc Thần bật cười: "Không nhìn ra, đồ chó nhà ngươi cũng khá trung thành đấy..."
Vương Trung lập tức tỏ vẻ, bật cười nói: "Đương nhiên, trong cái tên Vương Trung của ta..."
Lâm Bắc Thần trực tiếp cho một cước, nói: "Đừng nói nhảm, đem ra đây."