Vương Trung ra vẻ kinh ngạc nói: "Đem cái gì vậy?"
"Tiền."
Lâm Bắc Thần cười lạnh nói: "Đồ chó, đừng giả vờ với ta. Trước đó bảo ngươi cầm thẻ của Tiểu Bạch đến Vạn Thắng lâu gọi đồ ăn. Ngươi thực sự sẽ không ăn bớt ăn xén một chút nào cả sao, cầm ra hết đây cho ta.”
Vương Trung sững sờ, đành phải lấy ra một trăm tiền vàng giấu trong đũng quần.
"Còn nữa, cầm ra hết đây."
Lâm Bắc Thần cố ý gạ hỏi.
Vương Trung cười nịnh nói: "Thiếu gia, người thật sự là mắt sáng như đuốc, chuyện này cũng không lừa được người..." Lại từ trong ủng lấy ra mười tiền vàng.
Lâm Bắc Thần nhất thời không nói nên lời. Đây là tiền vàng có mùi.
"Cầm đi rửa sạch sẽ cho ta."
Hắn cười mắng.
Vương Trung với vẻ mặt khóc tang, cầm một trăm mười tiền vàng đi vào phòng bếp rửa sạch, trong lòng thầm khó hiểu.
Không đúng, thiếu gia không phải đã uống nhiều rồi sao?
Vừa rồi còn mượn cớ uống say mắng chửi đuổi đám chó già Tiếu Vong Thư đi, sao việc mình lừa một chút tiền lại còn nhớ rõ ràng như vậy chứ?
......
Lâm Bắc Thần trở về phòng ngủ để tỉnh rượu.
Bữa tiệc hôm nay khiến hắn có cảm giác như được quay lại thời sinh viên trên trái đất, khi hắn mới tốt nghiệp cấp 3, sau khi thi đại học, mọi người cùng nhau ăn uống, hát Karaoke, sau khi ôm đầu khóc nức nở thì tâm chí mạnh mẽ bôn ba về các trường đại học lớn trong nước, bắt đầu cuộc sống mới.
Thật là hoài niệm.
Hắn nằm trên giường, mở điện thoại ra.
Bởi vì sự gia tăng của Huyền khí không thuộc tính trong cơ thể đã đạt đến trình độ khoảng cảnh giới võ sĩ cấp ba, lưu lượng miễn cưỡng đủ dùng. Do đó, một số phần mềm trong điện thoại đã có thể hoạt động trở lại và tiếp tục luyện công.
Duy chỉ có APP tâm pháp Ngư Long Biến là hoạt động chậm và hiệu quả tu luyện cũng không bằng lúc trước, không biết tại sao lại xảy ra hiện tượng này.
"APP Máy Ảnh Ma Thuật không hữu ích lắm trong tu luyện hàng ngày, hơn nữa thu phí trong phần mềm quá lừa đảo rồi..."
Lâm Bắc Thần bây giờ đã nghèo, có thể dùng câu ‘gió thổi đũng quần lạnh lẽo’ để hình dung, đã không thể chơi nổi một APP bỏ tiền cao như vậy, vì vậy hắn trực tiếp tắt nó và ném sang một bên không thèm để ý.
"Việc tu luyện Vô Tương Kiếm Cốt đã dừng lại quá lâu. Tiếp theo đây, cần phải nghĩ cách đi tìm bí tịch tu luyện bản nâng cấp mới để có thể tiếp tục nâng cao sức mạnh cơ thể."
"Môn pháp tu luyện tinh thần lực cũng có thiếu sót."
"Tuy nhiên, tu vi Huyền khí hiện tại của ta đã giảm đi rất nhiều, các chiến kỹ và thân pháp kiếm đạo như Xạ Nguyệt Kiếm Pháp, Hoa Tiền Nguyệt Hạ Kiếm vẫn miễn cưỡng đủ dùng."
"Không biết sau khi tu luyện thần lực, Tần chủ tế có thể truyền dạy cho ta chiến kỹ thần đạo nào không, cánh kiếm lóng lánh và phong cách của Dạ Vị Ương, hiệu quả làm màu rất tuyệt, còn có thể bay, nếu như có thể truyền thụ cho ta, vậy thì tốt quá.”
Lâm Bắc Thần sắp xếp các phần mềm trong điện thoại một lượt, dần dần cũng có một số suy nghĩ trong đầu.
Chuyện của đội điều tra lần này đã cho Lâm Bắc Thần một lời cảnh tỉnh.
Thế giới này thực sự là nguy hiểm khắp nơi.
Cho dù bình thường ngươi có âm điệu thấp đến đâu, có làm cá muối, hiền lành vô hại, thì sẽ luôn có một số kẻ không có mắt với đủ các lý do không thể giải thích được, đến tìm ngươi gây rắc rối.
Tạm bợ hay là phải tạm bợ.
Nhưng tiền đề để tạm bợ đến cuối cùng là ngươi phải có vốn để trở mặt và phản công.
Vì vậy, mặc dù vẫn mang tâm thái cá muối, nhưng vì tính cảnh giác này mà lòng cầu tiến của Lâm Bắc Thần đối với tu luyện võ đạo lại càng gấp rút hơn trước.
Về phần Vệ Danh Thần kia ư?
Dù sao thì Lâm Bắc Thần cũng không nghĩ tới việc thực sự đi cướp vị hôn thê của người ta, cũng đã hứa với Lăng gia sẽ không dây dưa nữa, cùng lắm thì đến lúc đó nhận thua, cũng không phải là chuyện to tát, không cần thiết phải làm cứng rắn.
Về phần cái chết của Bạch Hải Cầm thì chỉ cần ném cái nồi cho Kiếm Chi Chủ Quân đại thần là được rồi.
Nếu như vị thiên tài tuyệt thế của Bạch Vân thành này nhất định phải làm khó con hổ béo như ta, vậy thì tìm tiểu phú bà Bạch Khâm Vân mượn mấy chục vạn tiền vàng làm 'phí ra tay của đại thần', trở tay cho thần nhập thân một lần nữa, trực tiếp tiễn hắn đi gặp sư phụ của mình là được rồi.
Lâm Bắc Thần không chút hoảng sợ.
Bất giác, Lâm Bắc Thần đã lẳng lặng mà ngủ thiếp đi.
......
Trong vài ngày tiếp theo, trong Vân Mộng thành trời yên biển lặng.
Lễ trao giải cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến sau khi chuẩn bị lại thì chính thức được tiến hành vào hai ngày sau.
Dưới sự chứng kiến của thị dân toàn thành, Lâm Bắc Thần đã bước đến đỉnh cao của vinh quang.
Với thành tích hạng nhất, hắn đứng trên bục trao giải cao nhất và nhận được nhiều phần thưởng nhất, tận hưởng tiếng cổ vũ như biển thét sóng gầm, ngoài lệnh bài Thiên Kiêu ra, còn có một cuốn kiếm kỹ cấp tứ Tinh ‘Thương Khung Lạc’, một khối Huyền thạch nặng một cân và 500 tiền vàng.
Những người còn lại, chẳng hạn như bốn thành viên khác của Lưu Thái Châu Bảo Ngọc Khí Hào, cùng với các thiên tài như Vương Hinh Dư, Dạ Vị Ương, Tiêu Bính Cam, Thương Sơn Tuyết, Tô Tiểu Nghiên đều nhận được phần thưởng của riêng mình. Một số học viên không thể lọt vào top 10 của trận chiến võ đài cá nhân đã chia nhau các hạng mục giải thưởng kỳ lạ như Giải tiến bộ lớn nhất, Giải tâm thái ổn định nhất, Giải ứng xử tốt nhất, Giải kỹ luật nhất, đương nhiên kém xa so với các giải thưởng chính thức khác, nhưng có còn hơn không, mọi người đều vui vẻ.