Có người cười đương nhiên cũng có người khóc.
So với học viện Sơ Cấp Số 3 kiếm được đầy bồn đầy bát, kết cục của đối thủ lâu năm là học viện Số 6 có thể nói là thê thảm, thua sạch đường nhân duyên, không những không giành được giải thưởng, ngược lại còn vì liên hợp với Tào Phá Thiên gian lận, bị Sở giáo dục chỉ đích danh phê bình không thương tiếc.
Giáo viên lợn béo Khưu Thiên đã chết ngay tại quảng trường thần điện ngày hôm đó.
Còn có mấy giáo viên khác đã tham gia cùng với đội điều tra bức hại các học viên của Vân Mộng cũng không thể thoát khỏi thẩm phán.
Mất đi một vị chủ nhiệm khối và mấy vị giáo viên của trường mình, danh tiếng tan thành mây khói, còn bị huỷ bỏ tư cách tham gia Thiên Kiêu Tranh Bá lần tiếp theo. Hàng loạt đả kích khiến cho học viên Số 6 ‘gia đình vốn đã không giàu có còn liên tiếp gặp tai nạn’.
Có thể nói là đại thế đã mất.
Trong bầu không khí vô cùng náo nhiệt của lễ trao giải cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá này cuối cùng cũng kết thúc viên mãn trong sự vui mừng của tất cả mọi người, người tốt được thưởng, kẻ xấu bị trừng phạt.
Nếu như nhất định phải chọn ra một khuyết điểm nhỏ nhặt, đó chính là Lăng Thần, người được mệnh danh là đệ nhất Thiên của Vân Mộng thành, đã không tham dự lễ trao giải lần này-thực tế là từ sau trận chiến võ đài cá nhân để ‘thua’ Hàn Bất Phụ, vị thiếu nữ xinh đẹp tuyệt thế vô song này đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của công chúng.
Lễ trao giải thiếu nhân vật phong vân này thì giống như một chiếc vương miện phấn đấu đạt tới sự hoàn mỹ, thiếu đi một viên minh châu rực rỡ nhất, có hơi đáng tiếc.
Trong khi các thị dân còn đang đắm chìm trong niềm hân hoan của đại lễ long trọng thì Hàn Bất Phụ đã lên đường đến tiền tuyến biên giới phía Bắc.
Chạng vạng tối.
Gió biển lướt nhẹ qua mặt.
Lâm Bắc Thần, Mễ Như Yên, Nhạc Hồng Hương và Bạch Khâm Vân đã đặc biệt đến Vân Mộng cảng để tiễn đưa bằng hữu của mình.
Hàn Bất Phụ khoác lên mình bộ khinh giáp quân trang, hiện ra tư thế hiên ngang, khí thế càng trầm ổn hơn, cho người ta có cảm giác giống như một cựu binh đã nhập ngũ nhiều năm, đứng trên boong tàu của một chiến hạm cấp thái kim, vẫy tay chào tạm biệt đám người Lâm Bắc Thần.
Đi cùng với Hàn Bất Phụ đến tiền tuyến phía bắc, còn có ba trăm binh sĩ trẻ tuổi mới nhập ngũ khác, xuất thân không giống nhau, cũng là một số thanh niên ưu tú ở Vân Mộng thành.
Đều là những nam nhi tốt, trong cơ thể tràn đầy nhiệt huyết, đáp lại lời kêu gọi của đế quốc, xông pha ra tiền tuyến để bảo vệ quốc gia.
Lâm Bắc Thần tự hổ thẹn không bằng.
"Thật sự không cân nhắc một chút nào sao?"
Lăng Trì đứng ở bên cạnh Lâm Bắc Thần, nắm bắt cơ hội cuối cùng, thuyết phục nói: "Tuy rằng tu vi Huyền khí của ngươi tạm phế, nhưng sức mạnh thể chất cường đại, chiến trường phía bắc mới là thế giới rộng lớn để ngươi phát huy thiên tư, nở rộ vinh quang, không tới ba năm, ngươi đã có thể tái hiện lại tư thế anh hùng của cha mình năm đó... ngươi, có dáng dấp của một chiến thần. "
Lâm Bắc Thần cười khúc khích nói: "Trừ khi ngươi gả muội muội của ngươi cho ta."
Đây chỉ là một câu nói đùa giỡn để từ chối mà thôi.
Lăng Trì đương nhiên cũng hiểu.
Hắn thở dài một hơi, nói: “Hy vọng một ngày nào đó, ngươi sẽ không hối hận về sự lựa chọn của mình ngày hôm nay”.
Lâm Bắc Thần không nói thêm gì.
"Ca, huynh nhất định phải cẩn thận, muội và nương ở nhà chờ huynh trở về."
Một tiểu cô nương khoảng mười một, mười hai tuổi thắt hai bím tóc sừng dê, tóc bóng loáng, nước da màu lúa mì, mặc một chiếc áo choàng vải bông rất mộc mạc, bên trên có mấy chục mảng vá lớn nhỏ khác nhau, đường khâu tinh xảo, y phục được giặc rất sạch sẽ, viền tay áo mài ra một đường bạc màu.
Nàng đang nhảy nhót vẫy tay, lưu luyến không rời vẫy tay về phía chiến hạm.
Dung mạo của tiểu nha đầu có mấy phần giống với Hàn Bất Phụ, làn da ngăm đen không thể coi là xinh đẹp nhưng các đường nét trên khuôn mặt lại rất đoan chính, khá thanh tú.
"Là muội muội của Hàn Bất Phụ."
Lăng Trì nói: "Vị phu nhân bên cạnh nàng ta chính là nương của Hàn Bất Phụ."
Bên cạnh tiểu nha đầu, có một ông lão thoạt nhìn rất tiều tuỵ, y phục càng mộc mạc hơn, vải thô trâm mận, tóc hoa râm, thân eo có chút còm xuống, đôi mắt hơi vẩn đục, nhìn chằm chằm vào thiếu niên thân mặc quân phục trên chiến hạm. Có những lo lắng và quan tâm nhớp nháp không thể tan ra.
Lâm Bắc Thần có hơi ngạc nhiên.
Hắn có quan hệ tốt với lão Hàn như vậy mà còn chưa từng gặp qua người nhà của hắn.
Anh chàng này, cũng không giới thiệu một chút.
"Ngươi có phải là đang nghĩ, tại sao cha của Hàn Bất Phụ lại không đến tiễn?" Lăng Trì lại hỏi.
Lâm Bắc Thần cười cười, thản nhiên nói: “Chẳng lẽ là đang làm việc ở trong thành, bị ông chủ hà khắc không cho nghỉ phép sao?” Hắn mơ hồ biết được, điều kiện gia đình của Hàn Bất Phụ không được tốt lắm, là tầng lớp dân nghèo, người nhà đều đang làm công ngắn hạn trong thành.
Lăng Trì nói: "Bởi vì cha của hắn đã chết ở biên giới phía bắc mười năm trước."
Lâm Bắc Thần lập tức sững sờ.
Một câu nói ngắn gọn của Lăng Trì giống như một luồng điện, khiến Lâm Bắc Thần không kịp phòng bị, cả người như thể bị điện cao thế đánh trúng.
Còn lúc này, tiếng còi của chiến hạm đã vang lên.
Thân tàu to lớn giống như một con quái thú bằng kim loại, khẽ rung lên.
Hình bóng của Lăng Trì bay vút lên trời, giống như cầu vồng, vượt qua khoảng cách ngàn mét, đáp xuống chiến hạm, đứng sánh vai cùng với Hàn Bất Phụ.
Hắn không nhìn Lâm Bắc Thần lần nữa.
Thay vào đó nhẹ nhàng vỗ vai Hàn Bất Phụ, nói: "Hắn và ngươi không giống nhau, hãy cho hắn một chút thời gian."
Hàn Bất Phụ thu hồi ánh mắt ở bên bờ, nặng nề gật đầu.