Lâm Bắc Thần dừng chân, quay người nhìn lại.
Quả nhiên liền nhìn thấy Lăng Thần trong bộ y phục kiếm sĩ màu trắng, với vẻ mặt tươi cười chậm rãi bước tới, cơn gió chiều từ rừng trúc tham lam hôn lên y phục và mái tóc dài đen nhánh của thiếu nữ, đầu tóc rối bời, càng làm tôn lên khuôn mặt tuyệt mỹ giống như nụ hoa chớm nở, trắng nõn như tuyết, đẹp đến nao lòng.
"Sao ngươi lại tới đây?"
Lời này theo bản năng buột miệng nói ra.
Sau đó Lâm Bắc Thần đột nhiên cảm thấy, ờ, lời thoại quen thuộc như vậy hình như mình vừa mới nói ra không lâu trước đó, một luồng hương vị của tra nam lan tràn.
"Nhớ huynh, đến thăm huynh."
Lăng Thần cười khúc khích nói.
Đây không phải là trạng thái nữ tổng tài bá đạo thường thấy của nàng.
"Hai người các ngươi, quả thực giống như đã thương lượng trước. Lần trước cũng theo thứ tự, nửa đêm canh ba tới khu rừng nhỏ này tìm ta..."
Lâm Bắc Thần tìm chủ đề.
Ừm, lời này nói ra, hình như càng nồng nặc mùi tra nam hơn.
Lăng Thần cười cười, vẻ mặt hoạt bát nói: "Nếu như đến trễ một chút nữa thì sẽ không bắt được tên ăn chơi trác tác nhà huynh rồi, lại ở sau lưng ta dây dưa không rõ ràng với nữ nhân khác.”
“Ta vô tội... phi, sao ta phải giải thích với ngươi.” Lâm Bắc Thần nói: “Nếu như ta đoán không nhầm, ngươi cũng đến từ biệt ta đúng chứ.”
"Thật ăn ý."
Lăng Thần giơ ngón tay cái lên.
Thiếu nữ cười khanh khách nói: "Thật là thông minh lanh lợi, huynh nói đúng rồi, ngày mai ta sẽ xuất phát đi đến Triều Huy đại thành, trước khi rời đi muốn đến thăm bạn trai gắt gỏng, tốt nhất là có thể làm một ước định tình yêu ngọt ngào. Sau này chúng ta sẽ để lại một đoạn giai thoại ở tỉnh lỵ.”
Lâm Bắc Thần không để ý đến những thông tin lộn xộn trong lời nói của nàng, nói: "Ngươi cũng có được danh ngạch đặc tuyển nên đi nhập học sao?”
Lăng Thần khẽ vén mái tóc đen nhánh, toát ra nét quyến rũ tự nhiên, nói: "Một nửa nguyên nhân mà thôi, ngoài việc nhập học ra, cha ta đã được điều động đến nhậm chức ở Ty Hành Chính của tỉnh, cả nhà đều chuyển đi.”
"Cái gì?"
Lâm Bắc Thần nghe vậy, lúc này mới thực sự kinh ngạc: "Lăng thành chủ sắp điều đi nơi khác, rời khỏi Vân Mộng thành?”
Đây là một tin tức lớn mang tính bùng nổ.
Lăng Quân Huyền cai quản Vân Mộng thành đã được 20 năm, Lăng gia cũng gần như sắp trở thành thổ dân của Vân Mộng thành. Theo chế độ chính trị của đế quốc, chức vị thành chủ này không giống như các quan chức bình thường, nói chung, đều là chế định cả đời, rất hiếm khi bị điều động đi nơi khác.
Sao đột nhiên, Lăng thành chủ lại sắp bị điều động đi chứ?
Thành chủ mới tới là thần thánh phương nào?
Đây có phải là Vân Mộng thành sắp thay đổi rồi không?
"Thực là khiến người ta đau lòng mà, huynh quả nhiên quan tâm đến cha ta hơn ta." Lăng Thần giả vờ hơi khó chịu nói.
Lâm Bắc Thần trong lòng khẽ động.
Đã sắp chia tay nhau rồi, vì vậy có một số chuyện cần phải nói rõ ràng ngay trước mặt.
Không thể cứ dây dưa tiếp nữa, trì hoãn lẫn nhau.
"Nếu như không có sự cố gì, cho dù có tốt nghiệp xong học viện Sơ Cấp Số 3, ta cũng sẽ không rời khỏi Vân Mộng thành, cho nên, sau này chúng ta có lẽ là không thể gặp lại.”
Lâm Bắc Thần mỉm cười, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Lăng Thần, tiếp tục nói: "Ta đã hỏi thăm rất nhiều bằng hữu. Hình như trước vòng dự tuyển lần đó, hai chúng ta chưa từng gặp mặt nhau. Ta không hiểu nổi, tình cảm của bạn học Lăng đối với ta rốt cuộc là từ đâu mà tới, nhưng trực giác mách bảo ta rằng sâu thẳm trong trái tim của bạn học Lăng, cũng không có nhiều tình cảm với ta, nhưng tại sao lại luôn đối xử đặc biệt với ta?"
Đây là nghi vấn lớn nhất trong đầu hắn.
Lăng Thần nghiêm túc lắng nghe hắn nói xong, trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp tuyệt thế lập tức lộ ra một tia hối hận không chút che giấu.
"Huynh lại có thể nghĩ về người ta như vậy."
Lăng Thần với dáng vẻ đau lòng muốn khóc khiến cho Lâm Bắc Thần nhất thời cảm thấy giống như mình đã làm một chuyện gì đó tội đáng muôn chết, nhưng giây tiếp theo, nàng đột nhiên lại trở nên tươi tỉnh, trên khuôn mặt trắng nõn tuyệt sắc nở ra nụ cười tươi đẹp động lòng người, giống như gió chiều dịu dàng lúc xuân hạ chuyển mùa, cười khanh khách nói: "Làm sao huynh phát giác ra được?"
Cảm giác tội lỗi trong lòng Lâm Bắc Thần ngay lập tức tan thành mây khói.
MMP.
Đây có được coi là thừa nhận rồi không?
Tuy rằng trước đây ta mơ hồ cũng có cảm giác này, nhưng nghe thấy lời này từ chính miệng Lăng Thần nói ra, thật sự có một loại cảm giác chết tiệt.
"Trực giác của một xử nam đẹp trai." Lâm Bắc Thần kiêu ngạo nói.
"Hi hi hi, xem huynh kiêu ngạo kìa."
Lăng Thần mím miệng cười, đuôi mắt nhướng lên, đồng tử ngấn nước, cánh môi đầy đặn, trong rừng trúc buổi chiều chợt giống như bước vào thời tiết mùa xuân trăm hoa đua nở, cho dù là người có lòng dạ sắt đá cũng sẽ rung động trước nó.
Dung mạo của nàng rất giống với Tần chủ tế.
Có thể tưởng tượng được, khi thiếu nữ giống như nụ hoa chớm nở này phát triển đến tuổi đôi mươi hoa tươi nở rộ, sẽ phong hoa tuyệt thế đến mức nào, khuynh nước khuynh thành, làm điên đảo chúng sinh, chắc chắn sẽ không thua kém gì so với Tần chủ tế.
Tuy nhiên, mái tóc dài màu bạc của Tần chủ tế lại có một sức mê hoặc kỳ lạ mà không một thiếu nữ nào có được.
Bất giác, Lâm Bắc Thần đã so sánh diện mạo của hai nữ tử này với nhau. Hả.
Không còn cách nào khác.
Hắn cũng là một nhan cẩu nông cạn.
Cho dù có là nhan cẩu cũng không có gì là không được.
Thân là mỹ nam tuyệt thế vô song, yêu cầu đối với giới nữ cao một chút thì có gì sai chứ?
Chỉ là, Lâm Bắc Thần cảm thấy Lăng Thần hôm nay quá bất thường.