Trước đó, cho dù là khi Lăng Thần theo đuổi hắn, cũng chưa từng nhìn thấy vị tiểu phượng hoàng của Lăng phủ giống như lúc này, vô cùng phong tình, mày mắt ngậm sóng, trước đây, nàng chỉ hoán đổi giữa 'Lạnh lùng như băng' và 'Hồn nhiên ngây thơ' mà thôi.
Một hình thái là nữ tổng tài bá đạo lạnh lùng.
Một hình thái là kẹo đường nhỏ ngọt ngào nhà hàng xóm.
Nhưng hôm nay, nàng lại phát triển ra hình thái thứ ba là ‘Mị nữ phong tình vạn chủng’.
Ờ... không lẽ giống như điều mà các nhà tâm lý học trên trái đất đã nghiên cứu, rất nhiều bệnh nhân tâm thần phân liệt sau khi phân tách ra nhân cách thứ hai, nếu như không chữa trị và uốn nắn kịp thời, thì sẽ càng ngày càng đi xa trên con đường này, cuối cùng không ngừng phân tách ra nhân cách thứ ba, nhân cách thứ tư...
Lâm Bắc Thần đã từng xem một bộ phim tài liệu, trong lịch sử của nước Mỹ có một phạm nhân trọng tội đã phân tách ra hẳn 24 nhân cách, hơn nữa tuyệt đối không phải là ngụy trang.
Vừa nghĩ đến điều này, Lâm Bắc Thần nhìn vào mắt thiếu nữ với một một chút đồng cảm.
Hóa ra là có bệnh.
Chẳng trách trong vòng dự tuyển lại đột nhiên thích mình.
Không lẽ là chính vào khoảnh khắc lúc đó, sau khi nàng ta nhìn thấy vẻ đẹp vô song của mình, âm thầm trùng hợp với hình tượng bạn trai trong hoang tưởng của thiếu nữ, điều này đã kích thích bệnh tật của nàng ta phân tách ra nhân cách thứ ba?
Đều trách ta quá đẹp trai.
Chẳng trách vợ chồng thành chủ đều âm thầm thể hiện sự phản đối việc mình và Lăng Thần qua lại.
Đây là sợ lại lần nữa kích thích bệnh tình của Lăng Thần.
Bằng không, một thiếu niên anh tuấn, thiên tài vô song như ta vậy, vợ chồng Lăng thành chủ mắt cũng không mù, làm sao có thể không thích ta được chứ.
Chỉ trong thời gian 10 giây ngắn ngủi, Lâm Bắc Thần đã tạo ra một bộ phim truyền hình rót nước dài hơn ba trăm tập trên Internet về luân lý, tình yêu, kinh dị và võ hiệp.
"Huynh thật sự là không mời ta vào ngồi một chút sao?"
Lăng Thần cười khanh khách nói: "Ta đã tới tìm huynh rất nhiều lần, nhưng đều không thể đến phòng huynh xem một chút.”
Lâm Bắc Thần nhất thời có vẻ mặt cảnh giác. Làm cái gì vậy?
Xem phòng của ta ư?
Miệng ba hoa lợi dụng ta thì có thể, nhưng nếu như ngươi thực sự muốn biến thành hành động, ngươi coi ta là cái gì chứ? Coi ta là một mỹ nam thuỷ tính dương hoa sao? (*dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương, chỉ nữ giới tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất)
"Được thôi, mời."
Hắn quay người dẫn đường.
Lăng Thần dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn trong ngoài Trúc viện.
"Thật ra không phải là ta thích ngươi, mà là một người khác thích ngươi, cho nên ta cũng không còn cách nào khác."
Nàng mỉm cười ngồi trong đại sảnh, nhìn Lâm Bắc Thần, ánh mắt sắc bén như bị dao, như thể muốn khắc lại toàn bộ đường nét trên khuôn mặt của Lâm Bắc Thần, nói: "Ta sẽ cho ngươi nhìn thấy một bí mật lớn ẩn giấu trong người ta, có được không?”
Hả?
Đại. Mi. Mi?
Ngay tại đây ư?
Trực tiếp xem?
Lâm Bắc Thần ngại ngùng nói: "Chuyện này không hay lắm..." Lời còn chưa dứt.
Cả người hắn hoàn toàn choáng váng.
Bởi vì trên mặt của Lăng Thần đột nhiên xuất hiện từng đường ma văn màu đỏ sẫm, thuận theo cung gò má trắng nõn như ngọc không ngừng lan tràn, giống như dây leo màu đỏ sẫm điên cuồng sinh trưởng, trên khuôn mặt non nớt kia bên cạnh sự vui buồn lẫn lộn, xinh đẹp vô song, phác hoạ ra từng đám hoa văn quỷ dị mà mỹ lệ.
"Ngươi......"
Lâm Bắc Thần ngay lập tức dựng cả tóc gáy, mông giống như được lắp đặt lò xo, nhảy dựng lên, đập đầu vào trần nhà, ‘đùng’ một tiếng, trực tiếp tạo ra một cái ‘lỗ đầu’ trên trần nhà.
Vù!
Quang Tương luôn ở bên ngoài tiến hành dưỡng thai với con sói mang thai, nhanh chóng xông vào đại sảnh.
"Chi chi chi——!"
Trong cổ họng nó phát ra một tiếng gầm gừ dày nặng, lộ ra hàm răng trắng sắc bén như dao găm, từng sợi lông màu bạch kim dựng đứng lên giống như kim bạc. Thân hình mập mạp và dễ thương của nó ưỡn lên, làm ra tư thế tấn công.
Lâm Bắc Thần đầu óc choáng váng, ngã sang một bên, nhìn thấy cảnh này thì nhất thời vô cùng vui mừng.
Vật nhỏ này, vào thời khắc then chốt, lại có thể cảm nhận được nguy hiểm mà hiện thân bảo vệ chủ sao?
Thực sự nên để đồ chó Vương Trung xem thử, cái gì mới là lòng trung thành thực sự.
"Ồ? Tiểu quỷ thử thật là đáng yêu."
Lăng Thần bật cười.
Bốn cái răng nanh vốn đã sắc nhọn đột nhiên phát triển ra, trở nên sắc bén như dao, đồng thời trong ánh mắt, một vệt sáng ma văn màu đỏ sẫm giống như ánh sao rực rỡ, hiện lên rồi biến mất.
"Chi?"
Quang Tương:?
Lăng Thần vẫy tay, nói: "Anh bạn nhỏ, lại đây, để tỷ tỷ sờ một chút."
Quang Tương lập tức ngậm miệng, lông bạc toàn thân cũng mềm nhũn ra mà dán sát vào người, trong miệng phát ra âm thanh nịnh nọt, vô cùng khéo léo dời bước loạng choạng đi tới, nhảy vào trong vòng tay của Lăng Thần, giống như một con mèo nhìn thấy chủ nhân vậy.
Biểu hiện của nó thay đổi ngay lập tức.
Thậm chí còn xoay người một cách thoải mái, bày ra lớp lông tơ màu trắng trên bụng mình ra để Lăng Thần thuận tiện vuốt ve.
Lâm Bắc Thần:...
Con mẹ nó...
Vương Trung, ngươi chết ở đâu rồi?
Mau đến làm thịt nấu lẩu cái con chuột ăn cây táo rào cây sung này cho ta. "Thực sự là rất dễ thương."
Lăng Thần vuốt ve Quang Tương, những đường ma văn màu đỏ sẫm trên mặt trong phút chốc lại biến mất, nói: "Thần ca ca, huynh đừng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy, ta không có ác ý gì với huynh, nếu không, huynh sớm đã xảy ra chuyện rồi.”
Lâm Bắc Thần hít sâu một hơi.
Trong đầu hắn lúc này vẫn còn đang ở trong trạng thái sóng to gió lớn.
Cho dù hắn có suy đoán một trăm vạn lần cũng không dám đoán theo hướng này. Lăng Thần lại có thể là Thiên Ngoại Tà Ma ư?!
Nữ nhi của thành chủ lại có thể có quan hệ với Thiên Ngoại Tà Ma? Chuyện cười này cũng lớn quá đấy.
"Ngươi, rốt cuộc là ai?"