Bên ngoài trạm gác.
Ánh nắng chiều lười biếng chiếu vào cái trụ đá buộc ngựa bên ngoài trạm gác, kéo ra một bóng đen thật dài, thời gian trôi qua, bóng đen càng lúc càng dài.
Đột nhiên, vi quang loé lên.
Một nam nhân trung niên mảnh khảnh, thân cao hai mét, trên đầu đội một chiếc mũ trúc, xuất hiện giống như một bóng ma, không hề có chút dấu hiệu báo trước.
Ông ta dừng lại, đẩy cửa bước vào sân, đi đến ngôi nhà đá ở vị trí chính giữa, ngồi đối diện với Tiếu Vong Thư.
"Ông cuối cùng đã hạ quyết tâm rồi sao?" Nam nhân trung niên cao gầy cởi mũ ra.
Chính là Ưng Vô Kỵ.
Tiếu Vong Thư thở dài một hơi, nói: "Không hạ quyết tâm thì có thể làm sao chứ? Chúng ta khó khăn lắm mới nhờ vào danh tiếng trở thành Thần Quyến Giả của tên nhóc kia... mà phục chức lại, nhưng hắn cứ khăng khăng không chịu liên thủ với chúng ta...đám già chúng ta không lẽ thật sự phải ngồi yên chờ chết sao?”
Ưng Vô Kỵ nhếch miệng cười, nói: "Lão Tiếu, ông nên suy nghĩ như vậy từ lâu rồi... nói đi, ông ra tay, hay là ta?"
"Ngươi định ra tay như thế nào?"
Tiếu Vong Thư nói xong liền vẫy tay.
Ấm nước vừa mới đun sôi trên cái lò bên cạnh tự động vút lên trời rồi bay tới, thân ấm hơi nghiêng, từ trong miệng ấm, một cột nước bốc hơi lên vẽ ra nửa vòng cung rót vào hai chén trà đặt trước mặt.
Hai phiến trà to bằng hạt gạo ở đáy chén được pha bằng nước sôi nóng hầm hập, trong nháy mắt liền mở ra từng vòng tròn màu vàng tối, sau đó nhuộm toàn bộ cốc trà thành một màu hổ phách đậm đà.
"Vân Đính Diệt Tức trà? Ông cũng quá thận trọng rồi đấy."
Ưng Vô Kỵ nhìn nước trà màu hổ phách trong chén, khá là kinh ngạc, lập tức trả lời nói: "Giết chết một Thần Quyến Giả thực lực bị phế, đối với ông và ta mà nói đều không phải là chuyện khó khăn gì, thậm chí ta có ít nhất một trăm cách để khiến Lâm Bắc Thần lặng lẽ chết ở Vân Mộng thành ngay đêm nay."
Tiếu Vong Thư không nói gì.
Những ngón tay giống như vỏ cam của ông ta nhẹ nhàng vểnh lên trên mặt bàn.
Hai cốc trà màu hổ phách, một cốc trong đó bay vút lên trời, vững vàng bay đến trước mặt Ưng Vô Kỵ.
"Sau đó thì sao?" Ông ta hỏi.
Ưng Vô Kỵ bưng chén trà, mỉm cười rồi nói: "Giết chết Lâm Bắc Thần, giá hoạ cho Tả Tướng nhất mạch, khơi dậy lửa giận của các lão già kia, làm đảo loạn thế cục, sau đó đục nước béo cò, không phải là chuyện gì khó khăn, đúng chứ? Ông cũng không phải là không biết, ta có sở trường làm những chuyện này nhất.”
Tiếu Vong Thư bưng chén trà lên, nhấp nhẹ một ngụm rồi chuyển đề tài, không khỏi thở dài nói: "Nước Vân Mộng bậc nhất thiên hạ, không ngờ rằng cái giếng cổ trong trạm gác đổ nát này cũng có chất nước sạch sẽ như vậy.”
"Đừng vội vàng thừa nước đục thả câu, làm trò bí hiểm."
Ưng Vô Kỵ sốt ruột nói: "Không lẽ ông không cảm thấy rằng Lâm Bắc Thần đáng chết sao?"
Tiếu Vong Thư nhấp một ngụm trà, đặt chén trà xuống, rồi mới chậm rãi nói: "Đương nhiên không phải...Lâm Bắc Thần mí mắt nông cạn, không biết tốt xấu, lại không muốn hợp tác với chúng ta, vậy thì hắn chết còn có giá trị hơn sống...Nhưng mà, ngươi đã phạm một sai lầm rất lớn."
"Sai lầm gì vậy?"
Ưng Vô Kỵ nhíu mày.
Tiếu Vong Thư gằn từng câu từng chữ nói: "Ta đã nhắc nhở ngươi rồi, vĩnh viễn đừng bao giờ khinh thường bất kỳ một đối thủ nào."
"Ồ, ông nói cái này à."
Ưng Vô Kỵ vô cùng tự tin bật cười, nói: "Ta không khinh thường bọn họ, Lão Tiếu, ông cũng biết rồi đấy, đã qua một thời gian rất dài, những lão già như Lăng Thái Hư, xương cốt già nua cũng sắp gỉ ra rồi, cho dù là một bầy phượng hoàng thần long, lông vũ lộng lẫy trước đây đều sắp rụng hết, Chiến Thiên Hầu là trụ cột duy nhất, nhưng bây giờ cũng đã sụp đổ, bọn họ chỉ còn lại hồi ức của quá khứ mà thôi. Giết chết Lâm Bắc Thần tương đương với việc đâm trúng vảy ngược của bọn họ, thậm chí không cần chúng ta phải tận lực khiêu khích, các lão già kia sẽ bị kích động giống như chó điên, mở ra một cuộc trả thù tàn nhẫn nhất đối với tất cả những hung thủ có thể... "
Tiếu Vong Thư với biểu hiện kỳ lạ, hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy, trong số tất cả những hung thủ có thể, có bao gồm chúng ta hay không?”
Ưng Vô Kỵ nói một cách dĩ nhiên: "Đương nhiên không bao gồm." "Tại sao?"
Tiếu Vong Thư truy hỏi.
"Cái này còn cần phải nói sao?"
Ưng Vô Kỵ một hơi uống cạn nước trà trong chén rồi đẩy một cái chén rỗng đến trước mặt Tiếu Vong Thư, nói: "Bởi vì chúng ta đã từng đứng về phía Chiến Thiên Hầu, bây giờ là người thừa kế chí nguyện của ông ta, đồng thời lần này trong Vân Mộng thành cũng tỏ ra rất kiềm chế và dung túng đối với tên oắt con đó, còn có thể lộ ra sơ hở gì chứ?"
Tiếu Vong Thư nói: "Chí nguyện? Ngươi cho rằng Lâm Cận Nam thật sự đã chết rồi ư?"
Ưng Vô Kỵ nghe thấy lời này, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, nói: "Lão Tiếu, ông... có phải là đã điều tra được cái gì rồi không?"
Tiếu Vong Thư lắc đầu, nói: "Không có, chỉ là một ngày còn chưa nhìn thấy thi thể của Lâm Cận Nam, thì ngày đó vẫn không thể an tâm được. Người này quá đáng sợ."
Ưng Vô Kỵ cúi đầu suy nghĩ một chút, giọng điệu không chắc chắn, nói: "Không đến mức vậy đâu, nếu như ông ta chưa chết, khi Đàm Cổ Kim ở Vân Mộng thành, suýt chút nữa đã giết chết nhi tử bảo bối của ông ta, cũng không thấy ông ta xuất hiện."
"Phàm muốn làm việc tốt nhất thì phải chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất."
Tiếu Vong Thư lại pha thêm hai chén trà nữa, đưa cho Ưng Vô Kỵ một chén rồi mới chậm rãi nói: "Quay trở lại chủ đề trước đó, ta có thể đảm bảo rằng nếu như Lâm Bắc Thần chết một cách lặng lẽ như vậy, các lão già kia nhất định sẽ nghi ngờ chúng ta, lý do rất đơn giản, chúng ta cũng là người có lợi."