Ưng Vô Kỵ trầm mặc không nói gì.
Tiếu Vong Thư cười nhạt, nói: "Cho nên, Lão Ưng, ngươi không thích hợp với chuyện này, vẫn là nên để ta làm đi. Lâm Bắc Thần bắt buộc phải chết, nhưng chết như thế nào? Chết trong tay ai? Chết khi nào? Phải chú ý đến thời cơ, lập kế hoạch chu đáo chặt chẽ, từng vòng đan xen mới có thể khiến cho quân cờ chết Lâm Bắc Thần này trở nên sống động, thời điểm quân cờ đánh xuống, nhất cử giết chết đối thủ.”
Ưng Vô Kỵ bưng chén trà lên, uống cạn một hơi rồi nói: "Cũng được, dù sao ta chỉ cần tiểu tử kia chết là được rồi."
Vừa nghĩ đến việc trong Trúc viện, tên tiểu tạp chủng không biết tốt xấu kia, thay đổi trò gian mắng ra những lời như vậy, Ưng Vô Kỵ hận không thể lột da rút gân, chém hắn thành trăm mảnh.
Ông ta trước giờ đều không phải là một người đại độ.
"Nói thật, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, ta thật sự không nhẫn tâm ra tay với tiểu tử này. Dù sao Lâm Cận Nam cũng có ân với ta và ngươi, hiện tại ông ta cũng chỉ có huyết mạch như vậy để bảo tồn tiếp.”
Tiếu Vong Thư đầu trắng tóc bạc với vẻ mặt từ bi nói.
Ưng Vô Kỵ cười lạnh nói: "Tiễn tiểu tạp chủng kia đi gặp lão cha đã chết của hắn, để phụ tử bọn họ được đoàn tụ, vừa hay báo đáp ân tình của Lâm Cận Nam, nhất cử lưỡng tiện, không phải là hoàn mỹ sao.”
Nói xong, ông ta uống xong chén trà thứ ba, đội mũ rộng vành lên rồi bước ra ngoài, nói: "Được rồi, Lão Tiếu ông đã chủ động lo chuyện này, vậy ta sẽ đi làm chuyện khác."
Thân hình loé lên.
Hoá thành một tia sáng màu hồng, biến mất theo phương hướng của Vân Mộng thành.
Tiếu Vong Thư ngồi ở chỗ cũ, đầu cũng không ngẩng lên, lại rót cho mình một chén trà.
Nhưng mà lần này, ông ta không uống.
Ngón tay giống như vỏ cam nhẹ nhàng đặt lên mép ngoài của chén trà, Huyền khí hệ Khí hiếm thấy chuyển vận, ngay sau đó đã thấy một luồng sương trà màu hổ phách tràn ngập, càng ngày càng đậm, cuối cùng dần dần bao phủ toàn bộ trạm gác nhỏ này.
Vân Đính Diệt Tức trà, một trong ba đại thần trà của đế quốc Bắc Hải. Nó không phải là trà ngon nhất, cũng không phải là loại giải khát nhất.
Nhưng lại có một công hiệu đặc biệt, nơi mà hương trà bao trùm sẽ hủy diệt tất cả khí tức võ đạo và dấu vết của võ giả, sau khi huỷ diệt khí tức, cho dù có là cường giả Tiên Thiên võ đạo dùng đại thần thông tra xét cũng không thể phát hiện chút manh mối nào.
Áo choàng của Tiếu Vong Thư bay phấp phới, thân hình tiêu sái, từ trong trạm gác tràn ngập sương trà, chậm rãi chắp tay bước ra.
"Mười ngày sau, sẽ là giải đấu giao lưu Thiên Kiêu của bốn đại lĩnh ở Phong Ngữ hành tỉnh. Ha ha ha, địa điểm tổ chức trận đấu giao lưu lần này được chọn ở Vân Mộng thành, là một sự lựa chọn không tồi. Dù sao thì nơi này đã xuất hiện một vị Thần Quyến Giả, ha ha ha!”
Ông ta cười lẩm bẩm.
Sau hai mươi nhịp thở.
Sương trà bao phủ trạm gác tiêu tan. Thân hình của Tiếu Vong Thư biến mất.
Ánh nắng buổi chiều vẫn còn lười nhát chiếu rọi trên mặt đất, bóng dáng của trạm gác được kéo dài ra, gió xuyên qua tán lá rậm rạp làm tán cây khẽ đung đưa, ngày lại ngày như vậy, như thể tất cả đều chưa từng xảy ra.
Mặc dù Lăng Quân Huyền có âm điệu rất thấp, nhưng tin tức về việc ông ta được thăng chức và rời khỏi Vân Mộng thành cuối cùng vẫn không thể giữ bí mật triệt để.
Tin tức lan truyền, toàn thành chấn động.
Lâm Bắc Thần không hề đi tiễn.
Nhưng nghe nói sáng sớm hôm đó, khi mặt trời vẫn còn chưa mọc, thành chủ phủ đã bị các thị dân điên cuồng bao vây.
Lăng Quân Huyền đã giữ chức thành chủ của Vân Mộng thành được 20 năm, là một vị quan thanh liêm, tính tình ôn hoà, đối với thị dân vô vi mà trị, đối với ngoại tặc dùng thủ đoạn lôi đình, giảm thuế má, trọng nông thương, nhiều cơ sở phương tiện được xây dựng, khiến cho cảng biển nhỏ bé, hẻo lánh và hỗn loạn trước đây, trở nên tường thành kiên cố, phòng xá chỉnh tề, quy hoạch hợp lý, khu vực rõ ràng, trở thành một nơi giống như bồng lai tiên cảnh, có thể nói là rất được thị dân của Vân Mộng thành kính mến.
Vốn dĩ cho rằng vị quan phụ mẫu ôn hoà này có thể vĩnh viễn trấn giữ Vân Mộng.
Ai mà biết được rằng Triều Huy đại thành đột nhiên hạ lệnh thuyên chuyển, trong vòng ba ngày, gia đình của Lăng Quân Huyền đã vội vã khởi hành, rời khỏi Vân Mộng thành.
Những người dân Vân Mộng đến tiễn biệt xếp thành hàng dài, đã tiễn ra ngoài mười dặm, vẫn rơi lệ không ngừng.
Đặc biệt là nhiều người dân bình thường và dân nghèo, càng bộc lộ ra chân tình, tiếng khóc chấn thiên.
Còn Vân Mộng thành chủ tân nhiệm Thôi Hạo, cũng nhậm chức cùng ngày.
Đêm đó, những thế gia vọng tộc giàu có và quyền lực trong thành đã cùng nhau mở tiệc ở Vạn Thắng lâu, nhiệt tình nghênh tiếp vị quan phụ mẫu tân nhiệm này, những nhân vật phong vân trong thành đều có mặt.
Còn Lâm Bắc Thần thân là người xếp hạng nhất trong Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến lần này, không ngoại lệ cũng nhận được thiệp mời.
Nhưng mà Lâm Bắc Thần lại trực tiếp ném thiệp mời vào thùng rác, không thèm để ý. Không phải hắn có ý kiến gì đối với vị thành chủ tân nhiệm này.
Mà là hoàn toàn không muốn có bất kỳ liên hệ nào với quan lại của đế quốc.
Chuyện xảy ra sau đó, hắn lại là người duy nhất—từ chối lời mời.
Nhưng mà chuyện này cũng không hề gây nên gợn sóng gì.
Nghe nói trong bữa tiệc chào đón tối hôm đó, thành chủ tân nhiệm Thôi Hạ trẻ đẹp lịch sự, tiêu sái ôn nhu, tư thái hiền hoà, để lại ấn tượng rất tốt cho tất cả những người tham gia, từ đầu đến cuối đều không hề đề cập đến Lâm Bắc Thần.
Nhưng mà ngày thứ hai, một tin tức truyền đến gây chấn động toàn bộ Vân Mộng thành.
Nhóm cựu thành chủ Lăng Quân Huyền vừa ra khỏi địa giới của Vân Mộng liền gặp phải cuộc tấn công của một thế lực nào đó không rõ. Sau trận đại chiến, tổn thất nặng nề, hộ vệ đi theo đều chết trận, hai trợ thủ đắc lực là Lê Lạc Nhiên và Lăng Thiên Phong bị trọng thương, bản thân Lăng Quân Huyền cũng trúng một tiễn, may mắn thay, vào thời khắc then chốt được cao nhân qua đường tương trợ, nhanh chóng đánh lùi được kẻ tập kích, do đó mới thoát khỏi nguy hiểm.