Thôi Minh Quỹ vô cùng tức giận.
Phải nói là cực kỳ tức giận.
Đúng là một đám thiếu gia tiểu thư coi trời bằng vung.
Ở trên địa bàn của mình mà muốn làm gì thì làm, chẳng kiêng kỵ không tuân thủ quy tắc thì cũng thôi, vốn vì bọn họ đến từ bên ngoài mà e dè chút ít.
Ai ngờ lại càng ngày càng quá đáng.
Ngay cả loại chuyện âm thầm bắt cóc thiếu nữ cũng làm ra được,
vậy không phải là rước thêm việc cho cho hắn sao?
Tin tức này truyền ra ngoài, nếu để đám dân chúng của Vân Mộng
thành biết, sẽ đánh giá cha hắn như nào chứ?
“Tiểu vương gia, Niếp thiếu gia, các bạn học, nơi đây dù sao cũng là Vân Mộng thành, mà Lâm Bắc Thần còn có thân phận thần quyến, vẫn mong các vị nể mặt ta thả hai thị nữ này, ta bằng lòng tự mình đi một chuyến dẫn Lâm Bắc Thần đến xin lỗi các bạn học...”
Thôi Minh Quỹ nhẫn nại khuyên bảo nói. Ý tứ của đám người đều khác nhau.
Thôi Minh Quỹ là bạn học trong trường với bọn họ, nếu chỉ nói về thành tích thì cũng coi như người tài, cho nên cực kỳ được chú ý tới, có điều ra khỏi trường thì tất cả lại không giống nữa.
Gia thế của Thôi Minh Quỹ so với bọn hắn còn kém xa.
Cho dù cha hắn Thôi Hạo gần đây mới thăng chức thì cũng chỉ là một thành chủ nhỏ thôi mà thôi.
Vậy nên có nể mặt hắn hay không, lại là một vấn đề thú vị đáng để cân nhắc.
“Ngươi có thể diện lớn thế à?” Thiếu niên áo tím gác trên lên bàn ăn, lười biếng như cười như không nói.
Thôi Minh Quỹ biến sắc, giống như bị tát cho một phát vào mặt.
Nhưng vì để không gây thêm phiền phức cho cha, hắn vẫn mỉm cười nói: “Tiểu vương gia, ngài là kim chi ngọc diệp, là huyết mạch của hoàng thất, cao cao tại thượng, hơn nữa thân phận tôn quý, cần gì phải so đo với hai tỳ nữ hèn mọn đến rách nát kia.”
Thiếu niên áo tím tên là Dư Vạn Lâu, chính là đích tôn của Hải An Vương.
Mà Hải An Vương xuất thân từ hoàng thất đế quốc, trong cơ thể chảy dòng máu của đế quốc Bắc Hải, tuy chỉ là một vương gia nhàn tản nhưng ở tỉnh Phong Ngữ lại được xem như quý tộc đỉnh cấp hàng đầu.
Dư Vạn Lâu từ bé đã có được sự yêu chiều của Hải An Vương, là toàn bộ mạng sống của Hải An Vương, cứ như vậy lớn lên rồi dưỡng ra tính cách ngang ngược làm việc điên cuồng, không nể nang gì hết, hắn là tên ăn chơi trác tác siêu cấp có tiếng ở Hội An Lãnh thậm chí còn tính cả tỉnh Phong Ngữ.
Hơn nữa bản thân hắn mang huyết mạch hoàng tộc, rất có thiên phú tu luyện, cho nên cũng hơi nổi tiếng trong đám quý tộc đỉnh cấp đời mới tại tỉnh Phong Ngữ.
Đương nhiên, hơi nổi tiếng ở đây đặt trong đám đệ tử quý tộc bình thường đã là tồn tại như Thiên Vương Lão Tử.
“Hôm nay ta muốn so đo với hai tiểu mỹ nữ này đấy, rồi sao?”
Dư Vạn Lâu rung chân, liếc mắt nhìn Thôi Minh Quỹ, lại nhìn đám bạn xung quanh, sau đó hắn nói: “Có người dám mắng ta ư? Ta không tin, ha ha, các ngươi dám không?”
Cả đám cười to.
“Sao chúng ta dám chứ.”
“Tiểu vương gia muốn sao đều được.”
“Đương nhiên là muốn vương gia vui vẻ rồi.”
Những người trẻ tuổi mỉm cười nói chuyện.
Trong mắt thanh niên mặc áo giáp trắng mặt bôi phấn lóe lên một tia dâm dục.
Hắn cười hì hì nói: “Ánh mắt của tiểu vương gia đúng là khiến người ta tán thưởng, ha ha, hai tiểu mỹ nữ này mặc dù không phải đẹp tuyệt thế, cũng không có thân phận cao quý gì, nhưng mà cái dáng vẻ nhút nhát này lại mang theo mùi vị khác, he he...” Hắn híp mắt nói.
Người này chính là Niếp Phù Quang, con trai thứ mười chính của lĩnh chủ Tân Tân.
Lãnh thổ của Phong Ngữ hành tỉnh phân chia thành bốn khu vực lớn.
Mà Tân Tân lĩnh là một trong số đó.
Khác với vương gia nhàn tản có tước vị nhưng không có quyền lực thực sự như Hải An Vương, lĩnh chủ Tân Tân chính là chư hầu mộh phương hàng thật giá thật, dưới trướng quản lý sáu mươi mấy thành vực, có quyền thu thuế, có thẩm quyền tại quân đội, có các loại quyền hạn chính lệnh gì đó, chỉ chịu trách nhiệm với tỉnh chủ, tước vị của hắn tuy không cao bằng Hải An Vương nhưng quyền hành lại vượt xa ông.
Vì là con trai của lĩnh chủ có quyền lực thực sự, địa vị của Niếp Phù Quang ở trong đám người này vốn không nên thấp hơn Dư Vạn Lâu mới đúng.
Cơ mà đáng tiếc hắn chỉ là con trai thứ mười chính của Tân Tân lĩnh chủ.
So với mười tám ca ca và ba mươi mốt tỷ tỷ kia thì hắn không hề xuất chúng, cũng không được cưng chiều.
Cho nên ở trước mặt đích tôn vương gia nhận được sự sủng ái, hắn bất đắc dĩ phải thấp hơn một bậc.
“Ha ha, tiểu tử ngươi cũng coi trọng hả?”
Dư Vạn Lâu mỉm cười thản nhiên, giọng điệu tùy ý như tặng một cây cỏ: “Được rồi, tiểu vương gia ta trước giờ không phải kẻ ăn mảnh, mỹ nữ bên trái thuộc về ngươi, lát nữa tan chuyện ngươi trực tiếp dẫn đi, đợi ta chơi chán rồi có thể tặng cho huynh đệ có hứng thú khác, ha ha ha...”
Đám người xung quanh tiểu vương gia xõa tóc kia giống như bị điên, bọn họ cười to nói: “Đều chơi hết đi, để ta chơi nát một nửa rồi trả cho tên... ấy, Lâm gì ấy nhỉ?”
Niếp Phù Quang nói: “Lâm Bắc Thần, ha ha, con trai trưởng của Chiến Thiên Hầu.”
“Ồ, đúng đúng, Lâm Bắc Thần...”
Dư Vạn Lâu cười ha hả nói: “Chơi đến tàn phế rồi ném chả Lâm Bắc Thần... chơi nát hai nữ nhân của hắn, cho dù hắn bồi tội cho chúng ta cũng phải để hắn đổ máu, việc của Hàn Thành và Đài Nguyệt Tư chúng ta không so đo nữa.”
“Vậy quá tuyệt vời, ha ha ha.” Niếp Phù Quang nhìn Thiến Thiến rồi nhếch miệng cười.
Trên gương mặt tái nhợt như túng dục quá độ kia lộ vẻ tham lam không thèm che dấu.
Mấy nam tử khác cũng cười ha ha.
Lần này ra ngoài chính là vì muốn nếm thử mùi vị săn bắn.
“Không được.” Nữ tử cao ngạo mắt hạnh má đào chưa từng nói chuyện kia hừ lạnh một tiếng: “Hàn Thành học đệ và Đài Nguyệt Tư học tỷ đã chết rồi, cứ như vậy bỏ qua sao?”