Tiểu vương gia Dư Vạn Lâu bĩu môi cười nói: “Phù muội đừng gấp gấp, chỉ là bỏ qua ở chỗ chúng ta, còn về Hàn gia và Đài gia tìm Lâm Bắc Thần tính sổ thì không liên quan đến chúng ta, ha ha ha.”
Nữ tử cao ngạo lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Thế còn được.” Thôi Minh Quỹ liếc nhìn, cục diện đã hoàn toàn mất khống chế,
trong lòng hắn rất lo lắng.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Niếp Phù Quang đứng
dậy, đi thẳng về hướng hai tỳ nữ kia.
“Ngươi... ngươi đừng qua đây.” Thiến Thiến sợ hãi lùi ra sau: “Thiếu gia nhà ta là Thần Quyến Giả...”
“Ha ha, Thần Quyến Giả ư? Thế thì sao?” Niếp Phù Quang mỉm cười, giơ tay lên nắm lấy cái cằm trơn bóng của Thiến Thiến.
“Đừng...” Thiến Thiến vô thức lùi lại ra sau, giơ tay lên tính ngăn cản.
Bộp!
Niếp Phù Quang không còn kiên nhẫn nữa, hắn lập tức vả cho Thiến Thiến một phát.
“A...”
Thiến Thiến thảm thiết hét lên, nằm rạp trên đất, nửa bên mạnh đỏ ửng, khóe miệng rỉ máu.
Nàng mới tu luyện được mấy ngày ở học viện Số 3 sao có thể ngăn cản cái tát của học viên học viện Trung Cấp chứ.
“Con mẹ nó, con khốn, còn dám trốn à? Còn dám ngăn cản ta?” Niếp Phù Quang vẫn không hả giận, hắn lại đá thêm một phát, đá đến mức nét mặt Thiến Thiến trở nên trắng bệch, khom lưng cong người thành con tôm cuộn mình trên đất, bấy giờ Niếp Phù Quang mới hả giận, khinh thường mắng mỏ: “Thần Quyến Giả thì sao? Một tên tạp chủng không có gì cả, ông đây có trăm cách để chơi chết hắn...”
Nói xong hắn lại trở tay tát một cái vào Thiên Thiên đang nhìn hắn bằng ánh mắt căm thù, nàng cũng bị tàn nhẫn ngã trên đất.
“Nhìn cái gì mà nhìn?”
Hắn vứt hai bộ váy lụa trong suốt mà còn mỏng như cánh tế trước
mặt Thiên Thiên và Thiến Thiến.
“Cởi đồ trên người ra, mặc cái này vào rồi nhảy múa trợ hứng cho tiểu vương gia.” Trên gương mặt tái nhợt sưng phù của Niếp Phù Quang lóe lên ý coi thường, hắn cúi đầu cười lạnh uy hiếp nói: “Nhảy tốt thì các ngươi chịu ít đau đớn, thiếu gia các ngươi cũng không phải khổ sở, nếu không thì, ha ha ha...”
Đáng thương cho Thiên Thiên và Thiến Thiến, bọn họ đã bao giờ gặp trường hợp này đâu?
Vừa nãy đối thoại của những người này hai thiếu nữ đều nghe thấy, hiểu được thân phận của bọn họ đáng sợ cỡ nào, ngay cả thiếu gia nhà mình cũng không làm gì được đám người ấy, trong lòng cũng từ bỏ niềm may mắn.
Hai người liếc nhìn nhau.
Tỷ muội đồng tâm đều hiểu được ý tứ của đối phương.
Hai người vốn được huấn luyện ở trong thanh lâu để hầu hạ nam nhân, là một món hàng không hơn không kém, đã định trước là không có tự tôn gì đó, cũng là do thiếu gia nhà mình ngốc nghếch thật lòng đối xử với họ, trước giờ chưa từng ức hiếp họ thì thôi, còn coi bọn họ như bảo bối đưa các nàng đi học!
Vốn dĩ hai người đã thật sự cảm nhận được sự tốt đẹp của cuộc sống, còn bắt đầu mong đợi vào tương lai mới.
Đáng tiếc mọi chuyện xảy ra vừa nãy, bóng tối tàn khốc lập tức đập nát hy vọng vừa mới nhen nhóm trong lòng các nàng.
Thì ra mọi thứ chỉ là một giấc mộng đẹp.
Có điều dù thế nào đi chăng nữa, không thể gây thêm phiền phức
cho thiếu gia.
“Vị vương gia này, ngài đợi một chút nhé, chúng ta ra ngoài thay
quần áo.” Thiên Thiên lau vết máu trên mặt, mỉm cười hối lỗi nói. “Ha ha, thay luôn ở đây đi.” Tiểu Vương gia Dư Vạn Lâu thu chân
gác trên bàn lại.
Hắn ngồi dậy, hai khuỷu tay chống xuống bàn, đôi bàn tay chống cằm, mỉm cười tủm tỉm nói: “Ta thích nhất là thưởng thức dáng vẻ nữ nhân nhìn như sạch sẽ thẹn thùng mang theo sự phẫn nộ, nhưng lại bất đắc dĩ để lộ cơ thể, ha ha, đặc biệt là trong trường hợp này...”
Nét mặt Thiên Thiên và Thiến Thiến nghe vậy liền tái nhợt. Bàn tay bọn họ run rẩy sờ tới quần áo của mình.
“Không được, việc này rất quá đáng.” Thôi Minh Quỹ cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, hắn xông vào trong phòng dùng cơ thể chắn trước hai thiếu nữ, hắn quay đầu nói: “Đây là phạm pháp... tiểu vương gia, Niếp thiếu gia, các ngươi làm vậy hơi quá rồi.”
Tiểu vương gia Dư Vạn Lâu không nói gì hết, mà mỉm cười nhìn Niếp Phù Quang.
Nét mặt tên kia bỗng dưng lạnh đi, chỉ vào mũi Thôi Minh Quỹ mắng to: “Họ Thôi kia, nể mặt ngươi thì sao? Thật sự cho rằng mình rất lợi hại sao? Cho ngươi mười giây cút ngay cho ông, còn dám nói thêm một chữ thì chức thành chủ của cha ngươi ta cũng chơi được.”
Gương mặt Thôi Minh Quỹ lúc xanh lúc hồng.
Hắn cắn răng, liếc nhìn về phía nữ nhân duy nhất đang ngồi ở đây.
Nữ tử cao ngạo thản nhiên cười lạnh: “Thôi học trưởng, đừng nhìn ta làm gì, ta cũng muốn xem trò vui mà, ha ha, ngươi cần gì phải vì hai tỳ nữ không liên quan này làm mất hứng tiểu vương gia và Niếp thiếu gia, còn có ta đây chứ.”
Thôi Minh Quỹ ngơ ngác.
Cùng là con gái vậy mà tâm tư ác độc thế sao?
Hắn hít sâu một hơi, vừa muốn nói gì đó thì bỗng dưng bên ngoài vang lên tiếng quát lạnh lùng của võ sĩ canh cửa: “Đứng lại, ngươi là ai... A...”
“Cút.” Giọng nói giận dữ như tiếng sấm đùng đoàng.
Ầm!
Sau đó lại là một tiếng vang.
Cửa của phòng bao bị đụng đến chấn động.
Bốn võ sĩ áo đen miệng phun máu tươi, giống như bao tải rách đụng vào cánh cửa.
Chỉ thấy một bóng người như trâu điên xông tới.
“Con mẹ nó... cái đám cô nhi kia, mẹ nó dám bắt nạt nữ nhân của ông đây, việc hôm nay chưa xong đâu, lũ chó các ngươi đừng hòng có một tên nào sống sót rời khỏi đây!”
Thần Quyến đại nhân mở miệng mắng người.
Ngay cả từ bị cấm nói cũng phun ra.
Lâm Bắc Thần vừa mới đến dưới lầu liền mơ hồ nghe thấy những lời này, vốn hắn đã nóng giận sẵn lúc lên đến đây còn nghe thấy lời nói của nữ tử cao ngạo kia, lập tức không nhịn nổi nữa, tức đến mức sắp bùng nổ.