Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 564 - Chương 564: Sợ Nhất Không Khí Bỗng Dưng Im Lặng

Chương 564: Sợ nhất không khí bỗng dưng im lặng

“Tiểu tạp chủng, ha ha, ngươi chúng huyền kình Chân Long Tử Viêm của tiểu vương gia rồi, ha ha, ngươi nhất định sẽ chết.” Niếp Phù Quang phản ứng lại bỗng dưng cười to.

Những thanh niên khác còn chưa kịp hoàn hồn, ngay cả nữ tử cao ngạo cũng thở phào một hơi.

“Đúng vậy, tiểu vương gia thân phận cao quý, chính là kim chi ngọc diệp, trong người chảy huyết mạch hoàng thất chứa đựng lực lượng thiên phú do quân chủ bệ hạ ban tăng, thức tỉnh hơn năm loại thuộc tính ngũ hành, độc chiếm Huyền khí Chân Long Tử Viêm, một trong ba đại huyền lực tối cao của hoàng thất, ha ha, loại huyền lực này một khi xâm nhập vào cơ thể, dược thạch không có tác dụng, bí pháp khó cứu, ha ha, ngươi xong rồi...”

Nữ tử cao ngạo cũng tỉnh táo hẳn, nàng lau vết máu bên khóe miệng, lớn tiếng cười to.

“Giết bằng hữu của chúng ta ư, cho dù là Thần Quyến Giả cũng phải chôn theo bọn họ.”

“Không sai, Thần Điện cũng sẽ không bảo vệ ngươi.”

“He he, lát nữa tiểu vương gia chỉ cần động đậy một tý là có thể khiến ngươi nếm trải nỗi đau khi lửa thiêu thân, làm cho ngươi sống không được mà chết cũng không xong, hối hận khi đến thế giới này!”

Đám thanh niên quý tộc thẹn quá hóa giận, bọn hắn nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần vui sướng khi người gặp họa.

“Công tử, ngươi... sao thế?”

“Công tử mau đi đi...” Thiên Thiên và Thiến Thiến vẻ mặt kinh hãi, hai người vội vàng lao qua đó.

Lâm Bắc Thần liếc nhìn Dư Vạn Lâu.

Ánh mắt của người kia giống như vị thần chúa tể quyết định sinh diệt của sinh linh, hắn thích thú nhìn Lâm Bắc Thần, khóe miệng nhếch lên một đường cong lạnh lùng mà tàn nhẫn, tay phải nhẹ nhàng búng tay một cái.

Tách!

Âm thanh trong trẻo vang lên.

Lâm Bắc Thần mơ hồ cảm thấy được lực lượng lôi điện trước đó tản vào người hắn bỗng dưng lại xuất hiện, chúng tê dại cực kỳ thoải mái, tựa như mát xa kiểu Thái Lan, nhưng rất nhanh cảm giác đó liền biến mất.

Hắn ngước nhìn Dư Vạn Lâu, mà Dư Vạn Lâu cũng nhìn chằm chằm hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Chuyện xảy ra không xảy ra nữa.

Sợ nhất là không khí bỗng dưng im lặng.

Trên gương mặt Dư Vạn Lâu dần hiện lên nét kinh ngạc.

Tách!

Hắn lại búng tay cái nữa.

Mà lần này Lâm Bắc Thần không còn cảm nhận được bất kỳ tia điện lôi nào trong người.

Không khí càng thêm yên tĩnh.

Nữ tử cao ngạo và Niếp Phù Quang đều liếc nhìn Dư Vạn Lâu.

Người kia hơi cau mày lại, một chùm ngọn lửa màu tím bao phủ bàn tay phải, hắn thi triển bí thuật lại búng tay cái nữa.

Tách!

Tiếng vang rõ ràng mà trong trẻo, sau đó mọi chuyện vẫn như cũ,

không xảy ra gì hết. “Ấy...”

Lâm Bắc Thần nói: “Con mẹ nó, đang làm nghệ thuật hả?”

Dư Vạn Lâu chậm rãi dứng dậy, nét mặt hắn cuối cùng cũng có một tia nghiêm túc, hắn đánh giá Lâm Bắc Thần: “Thế mà ngươi có thể áp chế lực lượng của Chân Long Tử Viêm?”

Áp chế?

Rõ ràng là nó chủ động biến mất được chưa.

Lâm Bắc Thần cười lạnh không nói.

“Ha ha, thú vị đấy.” Trên gương mặt của Dư Vạn Lâu xuất hiện thần sắc vui mừng.

Hắn vui vẻ cười nói: “Vốn cho rằng ngươi chỉ là rác rưởi, không xứng để tiểu gia ta ra tay, ai ngờ được ngươi lại miễn cưỡng mang đến chút giải trí cho ta, tiểu gia đây có hơi không nỡ giết ngươi đấy.”

“Vâng vâng, tiểu vương gia xin giơ cao đánh khẽ...”

Đúng lúc này, Thôi Minh Quỹ như tỉnh giấc mộng, hắn vội vàng nói: “Không thể có người chết nữa, Lâm Bắc Thần là Thần Quyến Giả, ngươi giết hắn cũng khó thoát khỏi sự truy cứu của Thần Điện, chi bằng chúng ta...”

“Câm mồm.” Dư Vạn Lâu quay đầu vừa cười vừa nói.

Chỉ là điệu cười này vang lên bên tai Thôi Minh Quỹ lại cực kỳ khủng bố, sát khí và phẫn nộ cứ như núi lửa sắp bùng nổ đến nơi. Hắn run lẩy bẩy.

Dư Vạn Lâu nhếch miệng cười khẽ, dùng một chất giọng quái dị nói: “Truy cứu trách nhiệm ư? Cho dù trời có sụp xuống cũng sẽ có người thay ta chống đỡ... mà tên tạp chủng này không những giết chết bạn học của ta, hơn nữa còn muốn giết ta, ta tự vệ chính đáng chết hắn, có vấn đề gì sao?”

Thôi Minh Quỹ trông thấy trong ánh mắt Dư Vạn Lâu lóe lên ánh sáng điên cuồng.

Nhìn hắn giống như là con nợ mất đi lý trí, hoặc là con nghiện điên cuồng... khi bọn họ rơi vào trạng thái cố chấp cực hạn nào đó thì sẽ bộc lộ ra biểu cảm này, trở thành dã thú không tiếc giá nào cũng phải tiêu diệt đối thủ của mình.

Đồ điên.

Hai tên Lâm Bắc Thần, Dư Vạn Lâu đều là đồ tiên!

Thôi Minh Quỹ gần như nghiến răng nghiến lợi.

Hai tên công tử áo lụa, hai tên bại gia tử, hai đồ chó điên não có vấn đề!

Sao bọn họ dám điên cuồng khoa trương đến vậy nhỉ, nói giết người là giết người.

Thôi Minh Quỹ đã hoàn toàn mất đi sức lực để tiếp tục khuyên bảo. Hắn cảm thấy bản thân và những người này giống như sống ở hai thế giới khác nhau vậy.

Mà đúng lúc này, Lâm Bắc Thần cũng lên tiếng nói.

“Ngươi làm màu cái quái gì?”

Hắn khinh thường liếc nhìn Dư Vạn Lâu, kết đó nói: “Chỉ có ngươi biết chơi đùa với lửa sao?”

Lâm Bắc Thần búng một cái.

Một chùm ngọn lửa đỏ cam bốc lên trên đầu ngón tay hắn.

Khí tức cực kỳ nguy hiểm nháy mắt lan tỏa khắp không khí.

Tựa như hỏa long hủy diệt ẩn nấp ở vực sâu, giờ phút này nó không hề có dấu hiệu bỗng dưng mở mắt, trong đôi con ngươi dưới mí mắt tràn ra ánh sáng lạnh lẽo vô tình.

Bình Luận (0)
Comment