“Ha ha?” Dư Vạn Lâu ngơ ngác, sau đó không nhịn được mà bật cười.
“Lửa? Ngươi đang nghịch lửa trước mặt bổn vương ư?” Hắn giống như nghe thấy câu chuyện buồn cười nhất trên thế giới.
Chân Long Tử Viêm là lực lượng huyền kình mạch nhất trong huyết mạch hoàng thất, xếp thứ ba trong ba đại kỳ hỏa ở toàn bộ đế quốc Bắc Hải, có thể nói là hoàng giả đỉnh cấp trong Huyền khí thuộc tính hỏa.
Người nắm giữ loại lực lượng thuộc tính này gần như chính là kẻ vô địch so với các Huyền khí cùng loại.
Rầm!
Ngọn lửa sắc tím nhanh chóng bùng nổ ra từ trong người của vị tiểu vương gia Dư Vạn Lâu, tựa như tinh linh sắc tím đang nhảy nhót, nó ẩn chứa sức mạnh khổng lồ lại thân mật quấn quanh thân thể hắn.
Giống như viêm long thổ tức.
Trong phòng lập tức nóng bức cả người, không khí bởi vì nhiệt độ tăng cao mà vặn vẹo.
Người khác không thể không vận dụng Huyền khí để chống loại cảm giác nóng rát này.
Chỉ có Lâm Bắc Thần là vẫn không sao cả.
Hắn chắn trước mặt Thiên Thiên và Thiến Thiến, ngăn cản sức nóng đang ập đến kia.
Đó chỉ là động tác theo bản năng.
Theo lý mà nói, dưới sự bóng rát bước người đáng nhẽ toàn bộ căn phòng đều phải biến thành lò ngục, người bình thường như Thiên Thiên và Thiến Thiến còn chưa tu luyện ra Huyền khí thì phải bị sức nóng làm cho ngất đi mới đúng.
Nhưng có Lâm Bắc Thần cản trở, hai thiếu nữ vậy mà thật sự có thể chống đỡ được.
Ánh mắt Lâm Bắc Thần nhìn vào trên người Dư Vạn Lâu.
Quần áo, trang sức trên người tên kia không hề hư hại gì, tắm rửa trong ngọn lửa lại không có dấu hiệu bị ngọn lửa màu tím kia thiêu đốt.
Chẳng nhẽ đây là nguyên nhân võ giả hệ thủy nắm giữ thuần thục lực lượng của bản thân?
Xem ra mình vẫn phải ma sát tu luyện nhiều hơn.
Mà trông thấy Lâm Bắc Thần bỗng dưng im lặng, những người khác
đều cho rằng công tử áo lụa Vân Mộng này bị dọa sợ.
Bọn họn còn chưa kịp phải ứng tại sao Lâm Bắc Thần ngày xưa mang thuộc tính hệ thủy mà giờ đây bỗng dưng thi triển ra lực lượng của hỏa diễm, cơ mà điều này không quan trọng.
Lực lượng thuộc tính hỏa diễm nào khi gặp phải Chân Long Tử Viêm đều giống như phàm nhân đụng phải thần linh, tự nhiên sẽ bị khắc chế, có mỗi một con đường chết thôi à.
“Đây mới là Huyền khí hỏa diễm chân chính.” Dư Vạn Lâu mỉm cười giơ tay lên, ngón tay lại như kiếm chém ra.
“Long Viêm Chi Kiếm... chết đi.”
Ngọn lửa sắc tím hóa thành hình kiếm, mãnh liệt chém đứt hư không, tách ra sóng khí tập kích về phía Lâm Bắc Thần.
Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận rõ ràng trong kiếm hình sáng chói này ẩn chứa một lực lượng hủy diệt nào đó rất kinh khủng.
Đừng nói là Lâm Bắc Thần, ngay cả hai thiếu nữ sau lưng hắn cùng với vách tường lầu các cũng bị chém thành mảnh vỡ.
“Cẩn thận!” Thôi Minh Quỹ vô thức hét to. Trên gương mặt của Lâm Bắc Thần lộ vẻ kỳ lạ.
Ngay sau đó, dường như hắn bị dọa cho ngốc luôn, trực tiếp giơ tay bắt lấy kiếm hình tử diễm đang ầm ầm chém đến kia.
Mặc dù trên năm ngón tay hắn cũng nhiễm lên một tầng lửa ánh cam bao trọn bàn tay hắn, nhưng mà có tác dụng gì đâu?
Phàm là lửa sao có thể sánh với Chân Long Tử Viêm.
Trên nét mặt nhiều thanh niên quý tộc đều để lộ thần sắc hung ác.
Tên tạp chủng đáng chém vạn đao này cuối cùng cũng sắp chịu báo ứng rồi.
Mọi người chờ mong nhìn cảnh tượng Lâm Bắc Thần bị tử viêm thiêu dụi toàn thân, sợ hãi kêu tha giãy dụa cầu xin.
Sau đó...
Xèo xèo xèo!
Âm thanh quái dị của ngọn lửa nhảy múa.
Lâm Bắc Thần thần không những bắt được kiếm hình tử diễm, mà hắn còn bóp nó trong tay, khiến nó không thể tiến lên được nữa.
Nụ cười hung ác trên mặt tất cả mọi người nháy mắt đông cứng lại. Trong không khí vang lên tiếng suýt xoa.
Lâm Bắc Thần bóp cái kiếm viêm chứa đựng lực lượng hủy diệt kia như bóp một đồ vật có hình dạng, kế đó hắn chìa cái tay khác, trên bàn tay tràn ngập ánh lửa màu đỏ cam, hai bàn tay giữ chặt kiếm hình tử diễm vo một cái.
Tử diễm hình trường kiếm đó giống như một cuộn giấy, bị hắn vo thành một nắm.
Tử diễm hình tròn nhảy nhót trong lòng bàn tay hắn.
“Cái gì?”
“Chuyện này sao có thể...” Đám thanh niên quý tộc khó mà tin nổi hét lên.
Vẻ mặt vốn tự tin bình tĩnh của tiểu vương gia Dư Vạn Lâu giờ đây tựa như ban ngày thấy quỷ, vô cùng khiếp sợ.
Người ngoài chỉ biết uy danh của Chân Long Tử Viêm, mà hắn mới là người thật sự tu luyện hơn nữa còn nắm giữ lực lượng này.
Càng tu luyện càng hiểu rõ chỗ đáng sợ của nó.
Lửa bình thường gặp phải Chân Long Tử Viêm tuyệt đối không chịu nổi một kích.
Thế mà bây giờ thế giới quan của hắn đã bị sụp đổ.
Lâm Bắc Thần chỉ dựa vào chút ngọn lửa màu cam mỏng manh tràn ngập trong lòng bàn tay đã có thể vo tròn Chân Long Tử Viêm ư?
Đó... là ngọn lửa gì?
Trong lòng Dư Vạn Lâu vô cùng khiếp sợ, bỗng dưng hắn nảy ra một ý nghĩ điên rồ.
Mà đúng lúc này, Lâm Bắc Thần lại làm ra hành động khiến cả đám người chấn động không thôi.
Hắn vo tròn Chân Long Tử Viêm, sau đó giơ tay ném nó vào miệng, hàm răng trắng sáng như tuyết nhai ngồm ngoàm mấy miếng, nhìn giống như đang ăn trái cây ấy, cuối cùng ăn hết luôn...
Ăn hết rồi…
Hết…
Rồi…