“Muốn chết ư? Đi mà tự sát.”
Lâm Bắc Thần quay đầu lại gầm lên: “Đừng cản trở ông đây.” Ngọn lửa trên nắm đấm phốc một tiếng lại xuất hiện.
“Chết đi cho ông.” Lâm Bắc Thần vẫn giết về phía Dư Vạn Lâu.
Giờ phút này Dư Vạn Lâu miễn cưỡng áp chế vết thương vì một quyền trước, thở phào một hơi, hắn đứng dậy mãnh liệt lùi ra sau.
“Lên, ngăn hắn lại cho ta.” Hắn chạy ra phía đằng cánh cửa, hai chưởng đánh ra như lôi điện vỗ vào tấm lưng của hai đồng bọn bên cạnh hắn.
Bịch bịch!
Hai thanh niên quý tộc không kịp đề phòng bị vỗ bay lên không
trung, đụng vào Lâm Bắc Thần.
“Không!” Đôi mắt của hai người sắp nứt ra.
Ai cũng không ngờ tới sẽ bị Dư Vạn Lâu tính kế, trở thành con dao cản đường.
Lâm Bắc Thần thấy vậy không chút lưu tình, hai quyền đập tới. Rầm rầm!
Hai thanh niên quý tộc trực tiếp văng ngược ra ngoài.
Răng rắc!
Âm thanh xương cốt đứt gãy y hệt đậu rơi lả tả vang lên.
Phần lồng ngực hai người lún xuống giống lúc đất lở, hiện ra hình dáng của hai nắm đấm, người còn chưa rơi xuống mà miệng mũi đen phun máu.
Đồng thời chỗ vết thương ở lồng ngực bị ngọn lửa thiêu đốt, trong nháy mắt nó lan ra khắp người hóa thành hai quả cầu lửa, ở giữa không trung trước khi rơi xuống đất, cơ thể, quần áo, máu, bội kiếm, vũ khí của cả hai...
Đều hóa thành một đám tro đen thui, phiêu đãng trong không trung!
Cảnh tượng này khiến đám người bị dọa cho chết khiếp.
Thành Thiên Thu lúc nãy còn nằm giả chết bây giờ trông thấy màn này trái tim liền thắt lại, hắn lập tức mở mắt, lấy máu ở khóe miệng bôi lên mũi và mắt của mình một lượt.
“AAAA...”
Tim phổi của Niếp Phù Quang như muốn nứt ra, hắn xoay người bỏ chạy.
Ánh mắt Lâm Bắc Thần lóe lên sự hung ác.
Hắn trở tay giơ cao đấm cho một quyền.
Ầm!
Âm thanh bạo khí như sấm sét.
Kình khí vô hình cách mười mét đánh vào hai chân của Niếp Phù Quang.
Rắc!
Xương chân lập tức vỡ nát gãy đoạn.
Vị con trai thứ mười chín của lãnh chủ Tân Tân phốc một tiếng liền quỳ lên trên đất, y như heo chọc tiết kêu lên mấy tiếng, sau đó đau đớn ngất đi.
Lâm Bắc Thần cũng không hề chần chừ, hắn đuổi đến sau lưng Dư Vạn Lâu, một quyền đấm tới.
“Chết cho ông.” Nắm đấm mang theo hỏa diễm.
“A...” Tim gan lá mật của Dư Vạn Lâu nứt toác, hoảng sợ đến tuyệt vọng.
Hắn theo bản năng trở tay bắt lấy hai thanh niên quý tộc ở bên cạnh cũng đang muốn chen lấn trốn thoát để chắn trước người mình.
Rầm!
Lực lượng của nắm đấm bùng nổ.
Trên gương mặt hai thanh niên quý tộc kia lộ ra vẻ khó tin, bọn họ cúi đầu liếc nhìn cái hố trước ngực, xương cốt đứt gãy, cả người gần như vỡ nát.
Ngọn lửa chết chóc màu cam nhanh chóng lan tràn, lại có hai cỗ thi thể cháy đen trôi nổi trong hư không.
Quyền kình xuyên qua cơ thể tàn dư mạnh mẽ khiến thân hình Dư Vạn Lâu bắn ngược ra ngoài, nặng nề nện vào bức tường bên cạnh hắn, sau đó kích phát trận pháp kết giới, từng gợn sóng màu bạc lăn tăn nổi lên.
“A, đáng chết.”
Giờ khắc này, hắn mới hiểu được cái gì gọi là “mua dây buộc mình”.
Trong phòng này vốn không có kết giới, là hắn vì đề phòng Lâm Bắc Thần chạy trốn mà cố ý thiết lập.
Kết giới này tên là Nguyệt Chi Tù Bích, bố trí rất phức tạp mà thu hồi càng tốn sức hơn, hắn nằm mơ cũng không ngờ được bên mình nhiều người như vậy lại bị Lâm Bắc Thần nghiền ép gắt gao.
Vốn cho rằng tiện tay tính kế một con chó hung ác mà thôi. Mà mà biết được lại gọi tới con ma thú thái cổ.
Ngay lập tức, kết giới ngược lại trở thành lao tù của hắn, trong lúc nhất thời không thể trốn thoát được.
Hắn nằm bò trên sàn, sợ hãi hét lên: “Đừng, đừng giết ta... Lão Ngu, nhanh cứu ta, lão Ngu...
Lúc hắn đến đây có mang theo một cung phụng của vương phủ, là một ông lão đỉnh cấp tông sư.
Chỉ là lão thích lải nhải quá cho nên tối nay bị hắn vứt sang một bên không dẫn theo đi dự yến hội, một Vân Mộng thành nhỏ nhoi luận về quyền thế, tu vi ở trong mắt Dư Vạn Lâu chính là rác rưởi không đáng nhắc tới, không uy hiếp được bản thân hắn.
Hiện tại hắn hận không thể cầu mong vị cung phụng cấp bậc tông sư đó xuất hiện trước mặt mình.
“Ai cũng không cứu được ngươi đâu.” Lâm Bắc Thần tiến lên, một quyền đánh tới.
Ngọn lửa leo lắt.
Dư Vạn Lâu bị ép vào tuyệt cảnh vừa như con thỏ nóng nảy, vừa kích phát ra mấy phần dũng mãnh, hắn vận chuyển tất cả tử quang, dùng lửa hóa thành kiếm chém về phía nắm đấm của Lâm Bắc Thần.
Ầm!
Hắn lại bị bắn ngược lại.
Lâm Bắc Thần nhồm nhoàm mấy cái, lại vo tròn thanh kiếm màu tím mà hắn ngưng tụ ra thành quả táo rồi ăn hết sạch.
Trời đậu!
Người này đúng là khắc tinh của ta.
Dũng khí mà Dư Vạn Lâu khó khăn lắm mới gom được nháy mắt tan biến đi.
Hắn lại bò lên xoay người chạy trốn.
Lần này Lâm Bắc Thần không cho hắn cơ hội đấy nữa, hắn xông lên đánh ngã Dư Vạn Lâu, người kia phun ra một búng máu, trong ánh mắt lóe lên vẻ oán độc, hắn trở tay đánh về phía hai chân Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần há miệng hít hết tử diễm vào trong bụng. “Hai chúng ta đều không có lòng hại đối phương!”
“Ta vốn không biết ngươi, càng không muốn trêu chọc loại người như ngươi!”
“Nhưng ngươi lại không biết tốt xấu gì, nhất định phải tính kế ta!”
“Nếu như ngươi chỉ là một học viên bình thường, nếu không có thực lực bảo vệ bản thân thì không chỉ là ta, mà ngay cả hai tỳ nữ vô tội kia đều bị ngươi lăng ngục, chết không toàn thây...”
Lâm Bắc Thần cúi đầu liếc nhìn gương mặt hoảng sợ vô cùng của Dư Vạn Lâu, gằn từng câu từng chữ nói: “Cho nên vì hòa bình của thế giới này, coi tà ma là mục tiêu, mời ngươi đi chết một cách êm đẹp.”
Hắn trực tiếp dẫm một cái như muốn dẫm chết một kiến đáng ghét.
Đúng lúc này...
“Đồ oắt con!”
Phập!
Một đạo kiếm quang từ trăm mét xuyên từ bên ngoài hư không. Thế kiếm như lôi đình.
Trong lúc chém đến đâm thủng kết giới của gian phòng, khí thế sét đánh không kịp bưng tai chém về phía mi tâm của Lâm Bắc Thần.
Một kiếm này uy lực cực kỳ.
Cảnh giới tông sư!
Chỉ có kiếm đạo tông sư mới sẽ chém ra một kiếm tuyệt sát như thế.