Không chết, dường như có nhiều năng lượng hơn.
Hả? Hình như lông bạc của Quang Tương càng bóng và mượt hơn, hơn nữa dường như còn có cơ bắp, hai bắp thịt của chân trước... ách, chắc là bắp tay nhỉ? Nhìn bắp thịt nhô lên rõ ràng, giống như một con chuột tập thể dục.
Về phần Vương Trung... con chó này trông...trẻ hơn một chút. Cái beep gì thế này?
Nhìn Vương Trung hai má hồng hào, cơ bắp cuồn cuộn, vết nhăn trên da mờ đi, vết chân chim nơi khóe mắt biến mất, ngay cả đầu cũng nhiều tóc hơn, Lâm Bắc Thần vô cùng sửng sốt.
Chỉ mới qua một nén nhang mà thôi, thứ chó má này trông như trẻ hơn mười tuổi vậy, hơn nữa có thể cảm nhận rõ ràng khí huyết của Vương Trung trong cơ thể đang sôi trào.
Nếu như trước kia Vương Trung giống như một con trâu già cày đất mười mấy năm sắp lìa đời, vậy thì Vương Trung trước mặt này lại gần giống như một con trâu đực mạnh mẽ, dù có chăm chỉ chịu khó cày đất mười năm cũng không thành vấn đề.
“Ân đức của thiếu gia, lão nô không bao giờ quên.” Vương Trung quỳ xuống nói: “Thần dược, đúng là thần dược.”
“Ngươi...Cảm thấy thế nào?” Lâm Bắc Thần nói.
Vương Trung vô cùng vui vẻ nói: “Lão nô cảm thấy rất tuyệt, bây giờ cảm thấy như mình trở lại tuổi hai mươi, sức mạnh đủ để đánh chết một con trâu, trước kia đau lưng, đau cổ, đau vai, phong thấp, thận hư, đều đã được chữa khỏi rồi, có một hơn lên tới tầng sáu cũng không mệt nữa... thiếu gia, đây là thần dược gì vậy, thật không thể tin được.”
“Chi chi chi!”
Quang Tương cũng vô cùng hưng phấn nhảy nhót, viết vội hai dòng trên bảng: “Chủ nhân, vĩnh viễn là thần.”
“Bây giờ ta cảm thấy ta có thể một quyền đánh chết hai mươi tên Vương Trung, năm tên Tiêu Bính Cam.” Sau khi nó viết xong còn hưng phấn khoe ra cơ bắp của nó.
Vương Trung nhìn nó một cái, sắc mặt đột nhiên khó coi.
Lâm Bắc Thần quan sát kỹ thì thấy hai người này quả thực tràn đầy sinh lực, khí huyết, thể chất cũng cải thiện, sức mạnh mỗi người chắc cũng tăng lên nhiều, hơn nữa dần dần tiêu hóa thuốc thì còn được cải thiện hơn nữa.
Còn những tác dụng kỳ diệu khác, dùng mắt thường thì không nhìn ra, cần bọn chúng sau này cẩn thận lĩnh hội, nhưng mà có một điều chắc chắn... cả hai đều không có thức tỉnh Huyền khí lực thuộc tính hỏa diễm.
Có vẻ như sức mạnh thuộc tính hỏa diễm của Xích Chu Quả quả thực đã bị hắn hoàn toàn hấp thu.
Nhưng tức là, sức mạnh thần tính vẫn còn sót lại trong quả khô này...tạm thời gọi như vậy đi, dù sao nó cũng là thứ tới từ Thần giới, vẫn có thể mang lại lợi ích cho sinh linh của giới này.
Những đức tính truyền thống cần cù, tiết kiệm, đảm việc nhà không thể mất đi, may những giá trị giản dị của người dân lao động ngày ấy đã phát huy tác dụng, lấy lại cái quả khô đét này lại từ đĩa cống phẩm, nếu không đoán chừng nhóm tiểu tế tư ở thần điện cũng sẽ coi nó như một thứ rác rưởi rồi vứt nó đi.
Lâm Bắc Thần mừng thầm, hắn nhìn thứ quả khô còn dư trong tay, trong đầu dần dần có vài suy nghĩ.
“Vương Trung, sáng mai ngươi đi mời sư phụ ta, ba vị chủ nhiệm Sở Ngân, Lưu Khải Hải cùng Phan Nguy Mẫn còn có Tiểu Bạch đến dùng bữa trưa tại nhà... ngoài ra ngươi đi hỏi thăm một chút, luyện đan sư luyện dược sư có tên tuổi trong Vân Mộng thành có nhận việc riêng không, ta có chuyện cần làm.” Lâm Bắc Thần nói.
“Vâng, thiếu gia.” Vương Trung vẻ mặt hưng phấn đứng lên, nghĩ đến cái gì đó, nói: “Thiếu gia, ngài tìm luyện đan sư, luyện dược sư có phải là muốn lợi dụng thần quả này để điều chế một ít đoán thể dược vật, bán kiếm tiền ở trong thành?”
Lâm Bắc Thần gật đầu: “Đúng vậy, ý ta là như vậy.” Con chó này vào thời điểm này lại thông minh thế, xem ra sau này có chuyện gì thì trực tiếp phân phó được rồi, không thể lại ném loạn ánh mắt nữa.
Vương Trung nghe vậy, thử đề nghị: “Thiếu gia, chủ nhiệm khối Phan Nguy Mẫn cùng Lưu Khải Hải đều là luyện dược sư có tiếng trong thành, nếu ngươi có ý tưởng gì thì trực tiếp tìm bọn họ, đều là người phe mình hoạt động cũng dễ hơn.”
Hả? Vậy sao?
Lâm Bắc Thần nhất thời có chút xấu hổ, tiếp xúc lâu như vậy rồi mà lại không biết tuyệt chiêu của hai vị chủ nhiệm khối này...tội lỗi, tội lỗi.
Hắn đang nghĩ như vậy, đột nhiên trong đầu vang lên một tiếng nhắc nhở của di động...
“Đinh đông.”
“Thời hạn cập nhật hệ thống đếm ngược, xin hỏi có muốn bắt đầu cập nhật ngay lập tức không?”
“Đếm ngược 10, 9, 3, 2...”
Đậu xanh, không phải sau 9 là 8 sao? Cập nhật cập nhật, ta cập nhập liền, không cần thúc giục.
Lâm Bắc Thần bị áp chế, lập tức trong đầu trả lời lại, hắn bật dậy nhảy về phòng ngủ.
Tiếp đó, trong phòng ngủ của Lâm đại thiếu lại vang lên tiếng rên rỉ như quỷ khóc sói tru.
...
Màn đêm tĩnh lặng như tờ. Ở học viện Số 3, trong ký túc xá giáo viên đều sáng sủa sạch sẽ.
Đinh Tam Thạch ngồi xếp bằng trên giường, toàn thân sương trắng lượn lờ, từ từ mở mắt, vẻ tái nhợt trên khuôn mặt ông ta giảm dần. Ông ta há miệng phun ra một ngụm trọc khí, trong không khí mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt.
“Vẫn không thể áp chế...” Đinh Tam Thạch cau mày, ông ta cởi áo khoác, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào nửa thân trên của ông ta.
Từng lớp băng quấn quanh người ông ta, giống như xác ướp chưa hoàn thành. Vết máu loang lỗ rỉ ra từ băng vải, cởi ra từng lớp băng, một hình ảnh làm người ta phải giật mình.
Những vết thương mới cùng cũ làm chồng chất, giống như một con rết đỏ tươi, lần lượt uốn lượn trên ngực, thắt lưng, bụng của ông ta, có nhiều chỗ đã kết vảy, có chỗ vẫn còn đang rỉ máu đỏ thẫm, có chỗ da thịt đã bị lột bỏ, có thể thấy cả xương sườn màu trắng...
Đinh Tam Thạch cơi tất cả lớp băng vải ra, không khí ban đêm lạnh lẽo bao trùm những vết thương đáng sợ, ông ta lấy loại thuốc đặt trị vết thương do kiếm tạo ra từng chút một thoa lên vết thương của mình.
“Có vẻ như sau khi tìm được công pháp thích hợp, thực hiện xong kế hoạch tu luyện cho nghiệt đồ này, lại phải rời đi một chuyến, đến Lộng Kiếm Các, nghĩ cách lấy được mấy bộ Huyền Chân Thanh Sương Tán, mới có thể hoàn toàn xóa đi các ám thương này.”
Từng lớp mồ hôi lấm tấm trên trán ông ta, loại đau lớn thương thế này, ngay cả võ đạo tông sư cũng rất khó trụ vững, mà những vết thương này đều là những vết thương được lưu lại trong lúc tranh đoạt Tử Kim Tỏa Dương.