Tử Kim Tỏa Dương năm trăm năm chính là bảo dược thế giới, trân quý biết bao.
Trận tranh đoạt trước đó kéo dài hơn một tháng, ngoài sáng trong tối, không biết có bao nhiêu cường giả võ đạo tham gia, không tính đến cao thủ võ sư đại cấp bậc, chỉ tính tông sư cường giả đại cấp bật tông sư cũng có hơn mười người rồi, Đinh Tam Thạch cũng đã phải trả một giá rất đắt, thoát chết trong đường tơ kẽ tóc vài lần mới an toàn mang được Tử Kim Tỏa Dương trở về.
Làm như thế chỉ vì đồ đệ mà thôi, chỉ mong rằng Lâm Bắc Thần có thể sớm trưởng thành, áp lực mà sư đồ Bạch Hải Cầm gây ra chỉ là một phần nhỏ, điều quan trọng nhất là ông cảm thấy không còn nhiều thời gian cho Lâm Bắc Thần nữa.
Vì nhất thời xúc động mà nhận tên đồ đệ này, rốt cuộc là bảo vệ hắn hay là hại hắn, không thể phân biệt được nữa rồi. Nhưng bất luận thế nào cũng không thể để Lâm Bắc Thần chịu thiệt.
Vì thế cho dù vết thương vẫn còn chưa hồi phục, hôm nay tên nghiệt đồ mở miệng, ông vẫn ra tay bất chấp vết thương tái phát, chém giết Ngu lão kia ở ngoài Vân Mộng thành, chỉ là lần này xuất thủ không tránh khỏi những vết thương cũ tái phát.
Đinh Tam Thạch biết những vết thương của ông không thể áp chế được nữa rồi.
“Hy vọng mọi thứ vẫn kịp.” Đinh Tam Thạch thở dài, dùng băng mới quấn quanh vết thương trên cơ thể của mình từng vòng, cẩn thận buộc lại, sau đó lấy ra chiếc túi châu báu màu đỏ và chiếc vòng tay bằng phỉ thúy, quan sát nó một cách cẩn thận.
“Hình như cũng không quá khó, cấm chế của hai bảo vật này đã bị hỏa diễm của nghiệt đồ này phá được chút rồi, Huyền khí hỏa diễm của tên này có nhiều năng lực như vậy, chẳng lẽ thật sự là Hoàng Đạo Long Viêm trong truyền thuyết? Cứ thế này thì thời gian phá bỏ cấm chế sẽ ngắn hơn nhiều so với dự kiến, có thể sẽ được hoàn thành vào sáng mai.” Ông ta vui vẻ, bắt đầu cố gắng phá vỡ phong ấn trận pháp.
...
“Cha, thật ngạc nhiên khi Lâm Bắc Thần hóa ra lại là thần chức chủ tế, nhưng mà hắn đã giết đám người Dư Vạn Lâu, Niếp Phù Quang, Quach Phù, một chút đường sống cũng không giữ lại, cho dù là chủ tế thì ta sợ cũng không gánh được hậu quả này, đám người Hải An Vương, Tân Tân lãnh chúa nghe tin nhất định sẽ trả đũa...”
Phủ thành chủ.
Trong thư phòng, Thôi Minh Quỹ cố gắng hết sức để duy trì sự bình tĩnh, kể lại cặn kẽ những thứ trong gian phòng đó.
Thôi Hạo nghe xong, thở dài một hơi nói: “Vân Mộng thành nho nhỏ thật sự là tàng long ngọa hổ, Lâm Bắc Thần quả thật là một biến số lớn, mỗi lần như vậy, người khác đều cho rằng hắn sắp sẩy chân, nhưng cuối cùng người vấp ngã lại là đối thủ của hắn, thiếu niên này làm ta không thể nhìn thấu, Lâm Thính Thiền trước đây cũng không khó đoán như vậy, ta nhìn thấy bóng dáng của Lâm Cận Nam trên người hắn.”
“Cha, người cũng đừng ở đây thở dài.”
Thôi Minh Quỹ lo lắng nói: “Đây chính là đại họa đấy, Hải An Vương cùng Tân Tân lãnh chúa đều là những nhân vật có sức mạnh ăn thịt không nhả xương, không thể nào bỏ qua chuyện này được, đến lúc báo thù, cha chắc chắn sẽ bị liên lụy, lỡ như...”
Thôi Hạo cười nói: “Lỡ như bọn họ giận lây cha, đến lúc đó khó mà giải thích à?”
“Vâng.” Thôi Minh Quỹ vẻ mặt buồn rầu nói.
“Nếu vậy thì cha con chúng ta đứng đội đi.” Thôi Hạo nói.
“Cái gì?” Thôi Minh Quỹ sửng sốt, trên mặt chợt hiện ra một vẻ khổ sở.
Phụ thân với một tâm hồn tách biệt như vậy, rốt cuộc vẫn không thể thoát khỏi vòng xoáy thù hận của những kẻ quyền lực ư?
Hắn gật đầu, phụ họa: “Được, cũng chỉ có thể sớm chọn đứng đội thôi... hài như sẽ đích thân đến Hải An lĩnh và Tân Tân lĩnh, lấy tư cách là bạn học đến phúng viếng, thuật tiện...”
Thôi Hạo trừng mắt nhìn con trai, nói: “Ai bảo đứng cùng bọn họ?” Thôi Minh Quỹ lại sững sờ.
Thôi Hạo nói: “Tầm nhìn của con còn chưa đủ... Từ ngày mai, con lấy danh nghĩa thực tập ngắn hạn một tháng đến làm giáo viên thực tập ở học viện Số 3 đi, thân với Lâm Bắc Thần chút, có thể trở thành bạn tốt với hắn.”
“Đứng về đội Lâm Bắc Thần?” Thôi Minh Quỹ kinh ngạc: “Cái này...tại sao?” Thôi Hạo cười nói: “Trực giác.”
Sở Cảnh Vụ.
Ánh sáng mờ trong phòng làm việc của sở trưởng.
Ưng Vô Kỵ ngồi sau bàn làm việc, khuôn mặt khuất bóng, không ai có thể nhìn ra vẻ mặt của ông ta.
“Lại là chủ tế, haizz...”
“Quá muộn để biết rồi.”
“Nếu biết sớm hơn, có lẽ...”
“Đáng tiếc, cung tên đã bắn thì không thể thu lại.”
Trong bóng tối, khuôn mặt gầy đét của Ưng Vô Kỵ vô cùng phức tạp, kinh ngạc, do dự, sợ hãi, hối hận...sau đó lại biến thành căm hận, nổi nóng, phẫn uất, hằn học.
“Lâm Bắc Thần ơi là Lâm Bắc Thần, đây là ngươi tự tìm đường chết, đừng trách Ưng thúc thúc ác độc, tất cả đều là ngươi tự tìm đến mà thôi, nếu ngươi chủ động hợp tác một chút, cho dù là nói trước cho bọn ta biết thân phận chủ tế của thần điện thì ta cùng lão Tiếu có lẽ sẽ ráng nhịn ngươi một chút, từ từ cùng ngươi vạch kế hoạch... nhưng bây giờ, mọi thứ đều không thể quay lại được nữa, cho nên ngươi cứ ngoan ngoãn đi chết đi.”
“Ha ha, một nhân viên thần chức cấp chủ tế chết có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn?
Tiếng cười của Ưng Vô Kỵ tràn ngập khắp văn phòng trống rỗng và tối tăm, giống như một con quỷ ẩn nấp trong cơ thể ông ta đang muốn chui ra khỏi bụng, đối với sự vui vẻ ở thế giới này mà lảm nhảm ra tội ác.
Đông đông!
Tiếng gõ cửa vang lên.