Đẹp trai hơn ta đều là thứ chết tiệt.
Lâm Bắc Thần thầm nguyền rủa trong lòng.
Hắn tò mò nói: "Khuôn mặt này của ngươi có phải là thật không? Không phải là dịch dung ra đấy chứ?"
Giang Tự Lưu cười nhạt nói: "Thiên Diện đã là quá khứ rồi, khuôn mặt này là khuôn mặt vốn có của ta... Bạn học Lâm, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay mới gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền.”
"Làm gì mà khách sáo vậy?"
Lâm Bắc Thần rất cạn lời nói: "Ngươi vui vẻ hoà nhã như vậy khiến những lời mà ta đã chuẩn bị kỹ càng để mắng ngươi cũng không thể nói ra được.”
Mọi người nghe vậy đều không nói nên lời.
Thiếu niên tóc đỏ cười lạnh nói: "Bây giờ cúi đầu nhận sợ ư? Muộn rồi."
Lâm Bắc Thần quay lại nhìn thiếu niên tóc đỏ, nói: "Được, ta nhớ khuôn mặt này của ngươi. Lát nữa đừng có mà khóc, ta đánh cho nương ngươi cũng không nhận ra ngươi.”
Hắn quay đầu lại nói với Giang Tự Lưu: "Chu Bích Thạch nói, lần này ngươi tới đây là để đánh chết ta?"
Giang Tự Lưu cười gật đầu nói: "Đương nhiên, ta sẽ cố hết sức để đánh chết ngươi."
Giọng điệu và thần thái của hắn, với vẻ mặt mỉm cười và giọng điệu nhẹ nhàng, cảm giác giống như đang ở trên bàn rượu, nói với bằng hữu rằng nếu có thể hạ gục được ngươi thì hạ gục.
Nhưng lọt vào tai của mọi người xung quanh thì khiến bọn họ đều lần lượt biến sắc. Lâm Bắc Thần cũng chép chép răng hàm sau của mình.
Ngươi nói chuyện thật sự là không khách sáo.
"Đừng hiểu lầm."
Giang Tự Lưu mỉm cười giải thích: "Ta không có bất kỳ ý kiến gì với ngươi, ngược lại rất ngưỡng mộ ngươi. Chỉ là bên trên bảo ta xuất thủ mà thôi, để biểu đạt sự ngưỡng mộ đối với ngươi, tới lúc đó ta sẽ không nương tay, hy vọng ngươi cũng sẽ không khiến ta thất vọng.”
"Ta nghe nói, ngươi là vì bại dưới tay Vệ Danh Thần, cho nên mới trở thành kiếm nô của hắn?"
Lâm Bắc Thần sờ sờ cằm, cười híp mắt nói: "Vậy nếu như ngươi thua ta, có phải sẽ cân nhắc làm kiếm nô của ta không?
Giang Tự Lưu lắc đầu nói: "Thế giới rộng lớn, người tài ba lớp lớp xuất hiện, đánh bại ta cũng không tính là gì cả, ngươi có thể đánh bại ta, cũng không là gì cả. Muốn để ta làm việc cho ngươi, ngươi cứ đi khiêu chiến Vệ Danh Thần, đánh bại hắn rồi nói."
Mẹ nó.
Tại sao lại khiêm tốn như vậy?
Lâm Bắc Thần dùng ngón giữa xoa xoa mi tâm, nói: "Ừm, ngươi khác với những gì mà ta tưởng tượng. Ta có một câu hỏi luôn muốn hỏi ngươi, vẫn xin giải thích giúp ta."
Giang Tự Lưu nói: "Biết gì nói nấy."
Lâm Bắc Thần nói: "Kỳ biến ngộ bất biến, câu tiếp theo là gì?"
Giang Tự Lưu hơi khựng lại một lúc, sau đó lắc đầu.
Trên mặt của Lâm Bắc Thần cũng lộ ra một chút thất vọng.
Hắn không chết tâm lại hỏi: "Vi nhân không thức Vũ Đằng Lan, câu tiếp theo là gì?" Giang Tự Lưu trầm ngâm sau đó lại lắc đầu.
Lâm Bắc Thần rất cạn lời.
Đoán sai rồi.
Tên này thực sự không phải là kẻ xuyên không.
"Hẹn gặp lại trên võ đài."
Lâm Bắc Thần thất vọng quay người.
Giang Tự Lưu trong lòng dấy lên tò mò, vội vàng đuổi theo, nói: "Bạn học Lâm, đáp án là gì vậy?"
Lâm Bắc Thần nói: "Đáp án của câu thứ nhất là 'Phù hiệu xem góc vuông', đáp án của câu thứ hai là 'Xem hết phim mèo cũng vô ích'... nói ra ngươi cũng không biết, ngươi không phải là người mà ta đang tìm kiếm. "
Giang Tự Lưu nghe được đáp án này, trong lòng càng thêm hoang mang Hai đáp án này hắn đều không biết.
Càng không biết thì càng tò mò.
Càng tò mò thì càng suy nghĩ.
Càng suy nghĩ thì càng cảm thấy trong bốn câu của hai câu hỏi này nhất định ẩn chứa một bí mật lớn nào đó.
Nếu không, Lâm Bắc Thần với thân phận Thần Quyến Giả, tại sao lại ở trước mặt nhiều người như vậy, đặc biệt hỏi mình hai câu hỏi này chứ?
"Ây da."
Lâm Bắc Thần đang chuẩn bị bước xuống võ đài, đột nhiên vỗ trán, dường như nhớ ra một chuyện gì đó cực kỳ quan trọng.
Trái tim của Giang Tự Lưu khẽ động.
Còn cho rằng Lâm Bắc Thần muốn giải thích điều gì đó với mình.
Kết quả liền nhìn thấy Lâm đại thiếu trực tiếp xoay người lướt qua hắn, lướt qua các Thiên Kiêu khác rồi đi thẳng đến trung tâm lễ đài, mở lòng bàn tay ra, để lộ ra một lá cờ nhỏ, khuôn mặt mỉm cười, lớn tiếng nói: "Cửa hàng kiếm khí của Phạm Đại Sư, ngày 1 tháng 10 toàn tỉnh cuồng hoan, tất cả kiếm khí được giảm giá 20%, các cửa hàng lớn trong toàn tỉnh thống nhất giá bán, không lừa già dối trẻ..."
Trên lá cờ chính là bảng hiệu của cửa hàng kiếm khí Phạm đại sư. ???
Giang Tự Lưu choáng váng.
Hóa ra là quay lại để quay quảng cáo sao?
Thực sự là...phong cách nhất quán.
Hắn mỉm cười, quay người bước xuống dưới lễ đài.
Người này rất thú vị.
Đáng tiếc, mình phải tự tay đánh chết hắn.
Còn các Thiên Kiêu hàng đầu kia, ánh mắt của bọn họ càng ngày càng khinh thường. Tham tiền, háo sắc, chơi bời lêu lổng, ăn chơi trác táng không chịu thấu...
Loại Thiên Kiêu hàng đầu đến từ một nơi nhỏ bé như Vân Mộng thành này, quả thực rất mất mặt.
Làm bạn với người này, quả thực là sự sỉ nhục đối với bọn họ.
Rất nhiều quan viên và giáo viên dẫn đội của học viện từ đằng xa bước tới, càng không nói nên lời.
Chỉ có các thị dân của Vân Mộng thành, sau khi hơi im lặng một lúc, đột nhiên không khỏi bật cười, cảm thấy cảnh tượng này quen thuộc và thân thiết vô cùng, Lâm Bắc Thần quả nhiên vẫn là Lâm Bắc Thần, không phải vì trở thành Thiên Kiêu hàng đầu mà kiêu ngạo.
Thôi Hạo ngồi trên khán đài VIP, trên mặt nở nụ cười.
Ưng Vô Kỵ và các quan viên của Ty giáo dục tỉnh cũng như giáo viên dẫn đội của các đại học viện đều mặt không biểu cảm.