Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 605 - Chương 605: Đến Mà Không Đáp Lễ Thì Không Hay

Chương 605: Đến mà không đáp lễ thì không hay

Tiếp theo là phần bốc thăm.

Sáu mươi tám người lần lượt rút thăm thẻ số tương ứng của mình, sau đó do trận pháp Huyền Văn tính toán, ngẫu nhiên giao đấu với nhau, hệ thống thắng một loại một cho đến khi người chiến thắng cuối cùng được xác định, thì sẽ là người đứng đầu cuộc thi giao lưu lần này.

Cuộc thi giao lưu vốn dĩ chỉ là một sự kiện tạm thời, mặc dù quy cách cao nhưng sẽ không kéo dài quá lâu.

Lâm Bắc Thần rút được số 21.

Cùng với các Thiên Kiêu khác, đến khu vực chờ chiến.

Hai Thiên Kiêu hàng đầu đóng vai phụ đã đánh nhau trên võ đài.

Không hổ là Thiên Kiêu hàng đầu của các đại thành, vừa ra tay, thực lực ngang ngược, hóa ra đều là tu vi cảnh giới võ sư cấp bốn, một người hệ thủy, một người hệ hỏa, lửa bắn tung tóe, khung cảnh rất mạnh bạo.

Sau thời gian khoảng một tách trà, Thiên Kiêu hệ hoả đã thắng lợi và bước vào vòng sau.

Sau thời gian một nén nhang, đã đến lượt của Lâm Bắc Thần.

Đối thủ của hắn vô cùng trùng hợp chính là thiếu niên tóc dài màu đỏ lửa nhiều lần mở miệng chế giễu trước đó.

"Đây chính là một niềm vui bất ngờ."

Thiếu niên có mái tóc dài màu đỏ vô cùng vui mừng.

"Đúng vậy."

Lâm Bắc Thần cười híp mắt nói.

"Ta sẽ khiến ngươi thua thật khó coi."

Thiếu niên tóc đỏ ngoắc ngoắc tay, nói: "Đến đây, cho ngươi cơ hội ra tay trước." Lâm Bắc Thần nói: "Trước tiên chờ đã..."

"Thế nào? Ngươi sợ rồi à?"

Thiếu niên tóc đỏ cười lạnh.

Lâm Bắc Thần phớt lờ hắn, từ trong Baidu Netdisk trực tiếp tải xuống cờ hiệu của cửa hàng ngọc khí Lưu Quang Châu Báu, động tác thành thạo bày ra trước mặt mọi người xung quanh và các ống kính Thiên Lý Mục, sau đó tuyên đọc quảng cáo ...

"Thắt lưng của Lưu Quang Châu Báu, không có nữ thần không kéo xuống được!" Đối với khách hàng cũ, Lâm Bắc Thần trước giờ đều rất chiếu cố.

Không chỉ triển hiện ra, mà còn kính tặng một bài quảng cáo tự biên.

Rất gieo vần.

Dù sao thì hắn thân là một công tử ăn chơi trác tác không có học thức, có thể gieo vần như vậy đã vượt quá trình độ phát huy rồi.

Xung quanh lập tức cười ồ lên.

Ở phía xa, Lão Trình của cửa hàng ngọc khí Lưu Quang Châu Báu cười đến sắp rách cả miệng.

Đủ ý tứ.

Câu quảng cáo này trong lẳng lơ mang theo sự thô tục, nhưng mức độ truyền bá chắc chắn là đủ.

Không hổ là đối tác của vòng chung kết cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá lần đó. Cân nhắc đầu tư thêm vào.

Lão Trình rất hưng phấn.

Trên võ đài.

Thiếu niên tóc đỏ lại tức giận.

"Ngươi đây là đang tìm cái chết."

Hắn tay trái bóp chặt ấn kiếm, tia lửa lấm ta lấm tấm lấp loé lên trong không khí, từng đám lửa huyễn hiện ra.

"Thiên Hoả Kiếm!"

Một thanh trường kiếm màu đỏ xuất hiện trong tay hắn, kiếm thức vừa thi triển thì một đám lửa màu đỏ liền bắn ra, huyễn hoá ra một thanh trường kiếm dài ba mét, phá vỡ sóng khí, chém về phía Lâm Bắc Thần.

Tu vi cảnh giới võ sư cấp bốn được thể hiện một cách tinh tế.

"Ngươi đang chơi đùa với lửa trước mặt ta ư?"

Lâm Bắc Thần bật cười: "Ngươi hoàn toàn không biết gì về sức mạnh của ngọn lửa."

Hắn há miệng ra và hít một hơi.

Chỉ nhìn thấy thanh kiếm lửa dài ba mét kia ngay lập tức bị hút vào trong miệng hắn giống như cá voi hút nước.

Cái gì?

Thiếu niên tóc dài màu đỏ sững sốt.

Xung quanh võ đài cũng vang lên tiếng ồn ào.

Cái này cũng quá khoa trương rồi đấy.

Nuốt chửng hoả diệm?

"Khụ khụ...phốc.”

Lâm Bắc Thần đột nhiên mở miệng, lại phun ra ngọn lửa màu đỏ kia. "Mùi vị này...không ngon."

Hắn che miệng với biểu cảm giống như ăn phải phân.

Lần trước ăn Chân Long Tử Viêm của Dư Vạn Lâu, mùi vị rất ngon.

Cho nên hắn có chút ghiền, trực tiếp nuốt chửng ngọn lửa của thiếu niên tóc đỏ vào trong miệng, kết quả mùi vị đặc biệt khó ăn, còn chưa kịp nuốt xuống thì đã trực tiếp phun ra.

Hắn ho khan quá mạnh đến nỗi nước mắt cũng sắp trào ra.

Chất lượng của ngọn lửa này không được.

Xem ra sau này cũng phải chọn lựa một chút, không thể lửa nào cũng ăn. Lâm Bắc Thần suy nghĩ trong lòng.

Sự kinh ngạc trên khuôn mặt của thiếu niên tóc đỏ dần dần tiêu tan, lại cười lạnh nói: "Không biết sống chết, làm màu quá đấy? Ha ha ... Lâm Bắc Thần, hôm nay chính là lúc ngươi rơi vào cát bụi, ngươi nhớ cho kỹ, tên của ta là...”

"Đừng đừng đừng..."

Lâm Bắc Thần nói: "Ta mắc chứng sợ đồ ngốc, tuyệt đối đừng nói tên của ngươi." "Tìm chết!"

Thiếu niên tóc đỏ nổi giận đùng đùng, người kiếm hợp nhất, lửa quang toàn thân lấp loé, bay lên không trung sáu mét, giống như một quả cầu lửa phóng ra nhiệt lượng vô tận, bao lấy kiếm quang, chém về phía Lâm Bắc Thần.

Lâm Bắc Thần đứng yên không nhúc nhích.

Hắn thản nhiên giơ tay lên, bắt lấy lưỡi kiếm trong ánh lửa chói mắt.

"Ồ, ta thực sự ghen tị với ngươi."

Lâm Bắc Thần nói: "Tại sao ngươi chơi với lửa lại không bị đốt cháy y phục chứ?"

Thiếu niên tóc đỏ vừa kinh ngạc vừa tức giận, ra sức giãy dụa, nhưng không thể lay chuyển thanh kiếm trong tay hắn một chút nào cả, cả người bị Lâm Bắc Thần nắm chặt kiếm hất lên trên không trung.

"Đi."

Lâm Bắc Thần lắc cổ tay.

Răng rắc, răng rắc.

Trường kiếm màu đỏ ngay lập tức nứt ra từng tấc một.

Thiếu niên tóc đỏ từ trong không trung bay ngược ra, miễn cưỡng rơi xuống võ đài, cánh tay cầm kiếm đã mềm nhũn ra không nhấc lên được.

"Ngươi......"

Hắn vô cùng kinh ngạc nhìn Lâm Bắc Thần.

"Đến mà không đáp lễ thì không hay.”

Lâm Bắc Thần nhếch miệng cười, nói: "Ngươi cũng thử tiếp một chiêu của ta đi.”

Bình Luận (0)
Comment