Tô Nhị liền đáp lời: “Tô Tâm tận mắt nhìn thấy Đinh Tam Thạch đang bế quan ở trong học viện Sơ Cấp Số 3, hắn chưa từng ra ngoài cho nên không có khả năng ra tay.”
Liên Sơn tiên sinh trầm ngâm chốc lát, rồi nói: “Chẳng lẽ còn có cao thủ khác âm thầm ẩn nấp? Nếu như là thế thật vậy thì cuộc chiến công điện thần nghiệm hãy bố trí thêm một tầng đường rút.”
Chu Bích Thạch bỗng dưng lên tiếng nói: “Có một việc ta cảm thấy vô cùng kỳ lạ.”
Ánh mắt của Liên Sơn tiên sinh nhìn về hướng Chu Bích Thạch.
Trên gương mặt của người kia hiện lên một tia ngờ vực: “Đinh Tam Thạch ngày xưa phong tài tuyệt thế, được cho rằng là người có khả năng trở thành truyền nhân của Bạch Vân thành, uy lực kiếm tiên bùng nổ đúng là rất được, nhưng sau này bởi vì việc đó mà một phát không gượng dậy nổi, lại còn cắt đứt với Bạch Vân thành, đã sớm không nổi danh như ngày xưa nữa rồi.”
“Vào lúc tranh đoạt ta từng gia thủ với hắn, chỉ là một con chó già đang hấp hối mà thôi, chỉ còn lại một hơi thở để chống đỡ vậy mà vẫn bị hắn chôm đi bảo dược kia, có điều dựa vào thương thế lúc đó của hắn cho dù không chết thì cũng chắc chắn rơi rớt cảnh giới.”
“Mấy ngày trước ta nhìn thấy hắn ở trong trúc viện cũng có thể cảm nhận được rằng hắn đang áp chế thương thế, giờ đây tên đó chỉ là nỏ mạnh hết đạn mà thôi, không biết tại sao cách mấy ngày gặp lại hắn, ta cảm nhận được khí huyết thịnh vượng của Đinh Tam Thạch như một cái lò luyện đan, Huyền khí cuồn cuộn cao trào khó có thể kìm nén, rõ ràng đó chính là dấu khi khi đột phá, cảnh giới chẳng những không rớt xuống mà ngược lại còn tăng thêm một bậc, đúng là vô cùng quái lạ!”
“Hả?” Liên Sơn tiên sinh hơi cau mày nói: “Đập đi xây lại sao? Suy cho cùng thì thiên tài tuyệt thế chấn động một thời nội tình vẫn còn đó, không thể coi thường hắn được, Chu tiên sinh, trận chiến trên biển ba ngày sau ngươi nắm chắc mấy phần?”
Chu Bích Thạch nói: “Liên Sơn tiên sinh yên tâm, cho dù Đinh Tam Thạch có đột phát thì vẫn không phải đối thủ của ta.”
Liên Sơn tiên sinh gật đầu hài lòng: “Lão gia và công tử đều rất thưởng thức thực lực của Chu tiên sinh, trận chiến này trông cậy cả vào Chu tiên sinh, người như Đinh Tam Thạch nếu như không diệt trừ tận gốc vậy chắc chắn sẽ vì tên đệ tử là Lâm Bắc Thần mà nghiêng về phía Vân Mộng thần điện, đến lúc đó sẽ tạo thành cản trở cho việc chúng ta tiêu diệt Vân Mộng thần điện, vì vậy mà trận chiến này Chu tiên sinh chỉ có thể thắng, không thể để thua.”
Chu Bích Thạch nói: “Liên Sơn tiên sinh cứ yên tâm đi, trận chiến này sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì cả.”
Nét mặt của Liên Sơn tiên sinh trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, hắn lại hỏi: “Thương thế của bạn nhỏ Giang thế nào rồi?”
Trên gương mặt kia của Chu Bích Thạch lập tức lóe lên một tia u ám, hắn lắc đầu nói: “Tin tốt chính là Ấn Kiếm Một Tay của Lâm Bắc Thần không chứa dị lực, lão tứ chỉ bị chút thương thế huyết nhục chứ không ảnh hưởng đến tính mạng, tin xấu chính là hai cánh tay bị hủy, cho dù có thêm nhiều linh dược thần thảo cũng khó mà tái sinh ra cánh tay mới, thực lực của lão tứ mười phần thì không còn nổi ba phần... Ôi chao, bị hủy rồi.”
Trong đôi mắt của Liên Sơn tiên sinh lóe lên sự thất vọng, hắn thở dài nói: “Đúng là đáng tiếc mà.”
Nhưng cũng chỉ dừng lại ở thở dài mà thôi.
Loại tàn phế cấp bậc thiên kiêu như Giang Tự Lưu ở chỗ hắn cũng chỉ đáng giá một tiếng thở dài.
Trong nháy mắt, Liên Sơn tiên sinh nhanh chóng gọn lẹ đổi sang chủ đề khác: “Công điện nghiệm thần vào bảy ngày sau, ta vốn để kiểu tiến công Chiến Binh, thảm sát tàn khốc, chỉ là bây giờ Huyền Y Vệ tổn thất mất bảy phần, nhân thủ đã không còn đủ nữa, vậy chỉ đành là Chiến Tướng thôi.”
“Chiến tướng sao?” Nam tử trung niên khôi ngô tuấn tú ngồi đối diện Chu Bích Thạch vẫn luôn im lặng không nói lời nào nhếch miệng cười một tiếng, dường như là mãnh thú bị đánh thức, hắn bỗng dưng mở to hai mắt để lộ ra khí tức thô bạo y hệt dã thú.
“Rất tốt, ta thích chiến tướng, nghe nói năm xưa Tần Liên Thần có danh hiệu đệ nhất nữ võ thần ở Thần Điện, cho nên ta cực kỳ muốn lĩnh giáo thủ đoạn của nàng một phen, ha ha ha.” Nam tử trung niên khôi ngô tuấn tú kia liếm khóe môi.
Liên Sơn tiên sinh gật đầu nói: “Giang tông sư có thể có chiến ý như vậy ta rất vui mừng, có điều trước lúc ấy phải mời Giang tông sư đi làm một việc khác đã.”
Nam tử trung niên tuấn tú cao lớn kia tên gọi Giang Phàm, là kẻ xếp thứ ba trong danh sách tứ đại kiếm nô.
Giang Phàm cau mày lại hỏi: “Chuyện gì?”
Liên Sơn tiên sinh đáp lời: “Ngươi đến thăm các đại thế lực ở Vân Mộng thành một lát, đặc biệt là vị thành chủ không nghe lời kia, lần cuối cảnh cáo với hắn rằng đừng xen vào chuyện giữa Lâm Bắc Thần và Vân Mộng thần điện nữa, bằng không thì... xin mời hắn và đứa con trai bảo bối của mình cùng nhau biến mất khỏi Vân Mộng thành.”
Nam tử trung niên khôi ngô kia vẻ mặt từ âm u chuyển sang sáng sủa, hắn cười nói: “Được, việc này đúng là kích thích mà, ta có thể làm được.”
Nói xong, thân hình hắn nhoáng lên trực tiếp biến mất tại chỗ.
Liên Sơn tiên sinh lại nhìn về phía Tô Nhị còn ở trong đại sảnh, hắn nói: “Cho tất cả Huyền Y Vệ mai phục ở núi Thần Điện lập tức rút lui, dỡ bỏ lệnh cấm núi để tránh khỏi lại bị tên cường giả vô danh kia tập kích khiến cho tổn thất càng nhiều người, sau đó ngươi đi điều tra một việc khác.”
Tô Nhị thở phào nhẹ nhõm, hắn nói: “Mời tiên sinh dặn dò.”
Liên Sơn tiên sinh liếc nhìn mưa gió bão bùng bên ngoài sảnh cùng với những giọt mưa rủ xuống bên mái hiên, sau đó nói: “Ngươi đi điều tra một chút xem thử ba vị chủ nhiệm lớp của học viện Sơ Cấp Số 3 tại sao bỗng dưng lại đột phá cảnh giới, việc này chắc chắn không đơn giản như thế, đặc biệt là thằng nhóc tên Sở Ngân kia, đôi cánh tay bằng kim loại của hắn có uy lực không tầm thường kia đã hấp dẫn sự chú ý của những người có tâm tư, giá trị cao như thế khó có thể đánh giá được, ngươi dùng tốc độ nhanh nhất tra rõ ràng việc này cho ta.”
“Rõ.” Tô Nhị nghe lệnh xoay người rời khỏi nơi đây.