Liên Sơn tiên sinh lại nhìn về phía Chu Bích Thạch: “Vừa nãy chưa kịp nói với ngươi, nhỡ đâu chém chết hai vị đệ tử truyền nhân, vẫn mong xin lỗi về sự mất mát của Chu tiên sinh.”
Chu Bích Thạch vẻ mặt bình tĩnh như thường, ánh mắt hắn không chút dao động: “Được chết vì đại nghiệp của công tử chính là vinh hạnh của bọn họ.”
Đồ đệ mà thôi, cũng chỉ là thứ dùng để bán đi.
Bán được giá tốt mới xứng đáng với sư phụ, chết đi một hai đứa thì vẫn còn những người khác có thể lên giá. Chẳng sao cả.
Liên Sơn tiên sinh lại nói: “Chu tiên sinh có cần tịnh dưỡng ba ngày để điều chỉnh trạng thái, ứng phó với trận quyết chiến trên biển không?”
Chu Bích Thạch vô cùng tự tin lắc đầu nói: “Không cần đâu, ta giết chết Đinh Tam Thạch như giết chết con gà con chó vậy, cần gì phải tịnh dưỡng chứ? Ha ha, Liên Sơn tiên sinh có chuyện khác cần ta đi làm thì cứ nói, không sao đâu.”
Liên Sơn tiên sinh vui mừng nở nụ cười.
“Không hổ là cánh tay đắc lực nhất của công tử, đúng ta ta có một việc không
phải Chu tiên sinh ra tay thì không thể.”
“Ta đã ra lệnh cho Ưng Vô Kỵ đi xử lý việc ở Tiểu Tây sơn, nhưng việc đó liên quan đến mạch khoáng huyền thạch, thông qua phát sóng trực tiếp lúc đó đã truyền ra bên ngoài hấp dẫn sự chú ý của đế quốc chấn động, cửu đại hành tỉnh, hoàng thất lẫn tam đại thánh địa và cả vô số thế lực, thân phận rồi chức quan của Ưng Vô Kỵ tuy đủ nhưng mà tu vi võ đạo lại không đủ!”
“Vậy lên Chu tiên sinh không ngại thì âm thầm giúp hắn một tay, nếu như có người cảnh giới võ đạo cao cấp gì đó nhúng tay vào, sớm chém giết được càng tốt, chỉ có tu vi của ngài mới có thể chấn chỉnh các phương.”
“Mạch khoáng huyền thạch này chính là lễ vật trọng đại ông trời ban tặng cho công tử, đủ để cho công tử sớm ngày hoàn thành kế hoạch trước mười năm, cần phải tranh được đến tay chúng ta, không cho phép bất kỳ ai nhúng chàm vào nó, việc này mà hoàn thành thì chính là một cống hiến lớn.” Liên Sơn tiên sinh cực kỳ kiên nhiên giải thích cho Chu Bích Thạch.
Chu Bích Thạch đáp lời ngay: “Không vấn đề gì, chỉ cần làm việc cho công tử bất kể muốn ta đi làm gì đều được hết.”
......
Lâm Bắc Thần phấn khởi đi ra mở cửa.
Bên ngoài sấm chớp đùng đùng.
Nhưng vừa nhìn qua thì hắn lập tức trở nên ngây ngốc.
Kẻ tới không phải Tần chủ tế, cũng không phải một tiểu tỷ tỷ xinh nào đó trong đoàn thiếu nữ tế tư.
Thậm chí còn không phải người.
Mà chính là Quang Tương với bộ lông màu bạc ướt sũng nước.
Thổ Phát Thử Vương đứng ở cửa, trên cổ có treo một bảng viết chữ, gương mặt với biểu cảm nịnh bợ đang mỉm cười ý đồ nhảy vào trong tịnh thất.
Ảo giác.
Nhất định là ảo giác.
Sao lại là một con chuột được chứ?
Chắc chắn là cách thức mình mở cửa không đúng.
Bộp.
Lâm Bắc Thần đóng sập cửa lại.
Rầm!
Quang Tương trực tiếp bịt mũi bay ra bên ngoài.
Lâm Bắc Thần đứng trong cánh cửa, hít sâu ba hơi dài, lúc này mới từ từ mở cửa một lần nữa.
Đứng bên ngoài chính là Quang Tương với cái mũi chảy máu ròng ròng. “Chủ nhân, Vương quản gia bảo ta tới đây giúp người.” Quang Tương xoạt
xoạt viết một dãy chữ trên tấm bảng viết chữ kia.
“Ồ...” Lâm Bắc Thần đứng bên ngoài liếc nhìn, sau khi xác định không còn kẻ khác nữa hắn mới không vui vẻ gì nở nụ cười, cố gắng tỏ vẻ nhiệt tình tựa như rất vui mừng nói: “Ngươi đến đúng lúc này, ta đang chờ ngươi đây, nhanh vào đi.”
“Ngươi nhìn kỹ tấm bản đồ này đi, rải dựa theo những vị trí có đánh dấu đen này, tầm bao lâu là có thể rải xong?”
Lâm Bắc Thần tham khảo bản đồ Baidu rồi vẽ ra vài chỗ mấu chốt ở xung quanh núi Thần Điện, trong đó vị trí được đánh dấu đen là nơi cần Quang Tương đi rải nấm độc.
Quang Tương lau vết máu ở mũi, sau đó cúi đầu liếc nhìn bản đồ, cẩn thận ghi nhớ xong lại viết xoạt xoạt lên tấm bản viết chữ kia: “Chủ nhân, phải cần ba ngày mới hoàn thành được.”
Ba ngày?
Lâm Bắc Thần suy nghĩ chốc lát, cảm thấy tốc độ này có chút chậm.
Hắn tải xuống nửa đoạn Tiểu Thiên Tinh Tích Lộ Thảo còn lại trong Baidu Netdisk, tiếp tục nói: “Nếu như ăn cái này thì sao?”
Ánh mắt Quang Tương lập tức bắn ra hào quang. Nó luôn cực kỳ hứng thú với lá cây này.
Bề mặt lá nhìn như mất đi hơi nước nên có chút khô cằn, tản phát ra hấp dẫn trí mạng chỉ có mỗi nó hiểu, trong giây phút nhìn lá cây này, miệng nó bắt đầu tiết ra nước bọt, trong đầu chỉ có hai chữ...
“Muốn ăn.”
Xoạt xoạt xoạt.
Quang Tương viết chữ lên tấm bảng kia: “Nửa ngày.”
Lâm Bắc Thần phẩy tay một cái, hắn nói: “Được, cầm đi.”
Quang Tương nhận lấy Tiểu Thiên Tinh Tích Lộ Thảo kia, phấn khởi hừng hực.
“Chủ nhân mãi mãi là thần.” Nó lập tức bày tỏ lòng trung thành.
“Đi đi, tốc rải tốc thắng.” Lâm Bắc Thần sờ đầu Quang Tương, rồi nói: “Nhỡ kỹ, nhất định phải rải theo nơi được đánh dấu trên bản đồ, không thể rải nhầm chỗ bằng không tối nay ta mời ngươi ăn thịt chuột quỷ nướng.”
“Chít?” Quang Tương vội vàng gật đầu rối rít, biểu thị chắc chắn sẽ không mắc sai lầm.
Đợi đến khi tiễn Quang Tương đi, Lâm Bắc Thần một mình đứng thủ trong căn phòng, kế đó hắn không khỏi có chút ngây ngốc.
Đêm tối dài đằng đẵng, không có sức mà ngủ.
Hắn triệu hồi ra điện thoại, mở phần mềm Keep lên.
Một thanh gợi ý trong phần mềm đột ngột nảy ra.
“Xin hỏi có chấp nhận quét mã và cập nhật dữ liệu cá nhân hay không?” Lâm Bắc Thần sờ sờ cằm, suy nghĩ chốc lát rồi lựa chọn có.
Cứ cách một khoảng thời gian là Keep đều sẽ làm mới lại dữ liệu đã nhập vào Lâm Bắc Thần.
Đây chính là loại công năng mà App tập thể dục nên có.