Một tia sáng quét mã màu đỏ xuất hiện, nó quét từ lòng bàn chân đến đỉnh
đầu Lâm Bắc Thần.
“Đang phân tích số liệu.” Một thanh tiến độ màu đỏ hiện lên. Ước chừng khoảng một phút, thanh tiến độ mới đầy 100%. Sau đó liền xuất hiện từng bảng phân tích.
“Lâm Bắc Thần, 15 tuổi, trẻ nhỏ.”
“Cao 178cm, nặng 70kg, còn chờ phát triển.”
“Lượng mỡ cơ thể...”
“Huyết áp...”
“Lượng đường...”
“Cường độ cơ thể: Rank đồng Kiếm Cốt, yếu ớt như một cục đất không chịu nổi một đòn.”
“Cường độ Huyền khí: Võ đạo tông sư cấp 1, ngươi là kiến chúa trong đàn kiến bên đường.”
“Thuộc tính Huyền khí: Hỏa diễm ngân sắc, mang theo thuộc tính tinh lọc, lực lượng không ổn định.”
“Chiến lực tổng hợp: Vô địch thiên hạ dưới cảnh giới tiểu tông sư, ông hoàng trong làng ăn xin, chúa tể vơ vét cường tráng nhất.”
“Thiên phú tu luyện: Kém, thiên phú như này của ngươi không xứng với lực lượng hiện tại.”
“Ý chí tu luyện: Hơi kém, có lẽ ngươi thích hợp làm một con rùa ngủ đông hơn.”
“Đánh giá tổng hợp: Bùn nhão không gột nên hồ, nếu như ngươi còn có cái để cứu thì chắc là vì gương mặt này của ngươi, cùng với có sự tồn tại của Keep.”
Một bảng số liệu phức tạp khiến Lâm Bắc Thần vừa nhìn hiểu lại như không hiểu được xuất hiện ở đằng trước.
Phần báo cáo này của Lâm Bắc Thần giống y hệt phần dữ liệu đầu tiên khi hắn nhìn thấy Keep, vẫn là “khí”, “lãnh”, “đẩu”.
Tại sao còn độc ác như thế? Vì sao lại có thể vãi đạn như vậy?
Lâm Bắc Thần tỉ mỉ nhìn kỹ, so sánh với phần dữ liệu trước đó, phương diện thăng cấp của bản thân ngoại trừ cảnh giới, trong đánh giá của Keep cũng từ yếu ớt như miếng đậu hũ không chịu nổi một đòn biến thành yếu ớt như cục đất không chịu nổi một kích, rồi từ con kiến bên đường biến thành vua chúa cường tráng, tiếp tục là con cóc ngủ đông chuyển sang con rùa ngủ đông, sau đó lại từ củi khô đốt cũng không cháy biến thành bùn nhão không gột nên hồ...
Ôi chao ôi...
Trông có vẻ hình như là tiến bộ nhỉ.
Cũng được phết đấy.
Ngươi xem, rất nhiều việc chỉ cần đổi cách tư duy là không phải việc đó nữa.
Ví dụ như,
“Hu hu, ta là đồ vô dụng.”
“Ha ha, ông đây chính là đồ vô dụng.”
Cùng là một nội dung, nhưng giọng điệu nói ra không giống nhau thì có phải lập tức cảm thấy cảnh giới nhân sinh của bản thân cũng cao lên không?
Kế hoạch cứu vãn còn nước là còn tát trong Keep bởi vì một lần nhân vật gia tốc ngẫu nhiên trước đó, giai đoạn đầu tiên trước khi hoàn thành Lâm Bắc Thần đã đạt tới tu vi cấp bậc võ đạo tông sư, cho nên sau đó chỉ cần tiến hành tu luyện dựa theo kế hoạch Keep hàng ngày, lần lượt theo thứ tự là sẽ từ từ nâng cao.
Bên ngoài phòng, mưa gió vẫn gào thét ầm ầm.
Bên trong phòng, Lâm Bắc Thần nằm sấp luyện tập chống đẩy trên giường. Ván giường điên cuồng xập xình.
Tiết tấu của hắn cực kỳ nhanh.
“Một hai ba bốn, hai hai ba bốn, ba hai ba bốn, one more time...”
Hắn vừa chống đẩy vừa đếm theo nhịp điệu.
Trong phòng ánh nến bập bùng, mùi hương thoang thoảng.
Không biết Tần chủ tế đã đến bên ngoài phòng từ lúc nào, nàng xuyên qua khe hở nhìn thấy bóng dáng Lâm Bắc Thần đang vận động trên giường, biểu cảm gương mặt lập tức thay đổi, trong con ngươi xinh đẹp kia lóe lên một vẻ tức giận, nàng không nói một câu nào lập tức xoay người rời khỏi nơi đây.
.......
Mưa gió gào thét.
Trên Tiểu Tây sơn, giọt mưa đọng lại thành vũng.
Chỗ vũng nhỏ lại đong đầy thành dòng lũ.
Ầm ầm!
Sấm chớp đùng đùng.
Nước lũ ác liệt chảy theo thế núi thấp oải. Cánh đồng dưa hấu đã bị phá hủy.
Nước lũ đục ngầu gào thét chảy xuống, cuốn theo những thứ hỗn tạp như gốc cây khô, thân cây, lá cỏ, bụi mây, cục đá, mọi thứ trực tiếp lao đến chất đầy cái cửa mỏ vừa được đào cố định vào ngày hôm qua.
Sức mạnh của tự nhiên khiến cho ngay cả cường giả cấp bậc đại tông sư cũng phải chùn bước chân lại.
“Đại nhân, mỏ hang ở chỗ này, đào sâu thêm xuống nữa thì sẽ thấy được mạch khoáng Huyền thạch, tiểu nhân tuyệt đối không dám lừa ngài, cơ mà bây giờ đang mưa to bão lũ e rằng chỉ có thể chờ đến khi mưa ngừng lại nước rút đi mới có thể khai quật mạch khoáng.”
Ngô Phượng Cốc lau nước mưa trên mặt, ông ta nơm nớp lo sợ nói. Ưng Vô Kỵ ở bên kia với vẻ mặt khó coi.
Ông ta vốn muốn lập tức phái người tiến hành khai quật hết đống mạch khoáng Huyền thạch này, cố gắng khai thác càng nhiều càng tốt để lập công trạng lớn, ai mà biết được ông trời không có mắt, xả một trận mưa to khiến cho mọi thứ đều phải tạm dừng.
“Giấy chứng nhận quyền sở hữu đất đai của ngươi đâu?” Ánh mắt Ưng Vô Kỵ âm u hỏi hắn.
Ngô Phượng Cốc không chút do dự lập tức hai tay dâng lên giấy chứng nhận quyền sở hữu đất đai và tập công văn, ông ta nói: “Đại nhân, tiểu nhân đã sớm chuẩn bị xong hết rồi, ta nguyện ý đưa cho ngài trước không cầu báo đáp gì cả, chỉ cầu mong đại nhân tha cho hai mươi tám người của nhà ta, tiểu nhân sẽ biết ơn vô cùng, bằng lòng phối hợp với bất kỳ hành động và yêu cầu của đại nhân...”
Ưng Vô Kỵ nhận lấy vô số chứng nhận và văn kiện, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, nói: “Ngươi vậy mà rất thức thời đấy.”
Ưng Vô Kỵ vốn tính rằng nếu như đồ mập mạp này tiếc mạng không tiếc tiền thì ông ta sẽ dùng chút thủ đoạn.
Bây giờ xem ra không cần dùng đến nữa.
Ông ta mở văn kiện ra xem mấy phần, trên gương mặt lộ vẻ hài lòng, nhưng đến cuối cùng liền biến sắc, lạnh giọng hỏi: “Chuyện gì đây? Lâm Bắc Thần chiếm 60% cổ phần, hơn nữa không được sự cho phép của hắn thì bất kỳ cổ đông nào cũng không được tự ý chuyển nhượng cổ phần ư?”
Ngô Phượng Cốc rầm một tiếng quỳ xuống mặt đất.
Hắn gào thét khóc lên nói: “Đại nhân, ngài không biết rồi, đồ chó chết Lâm Bắc Thần cưỡng ép ta bán lại cổ quyền, còn ép ta ký hợp đồng sở hữu như thế này, ta chỉ là một anh nông dân bán dưa nhỏ nhoi, con cháu nhà nghèo, lấy đâu ra can đảm chống đối với đồ công tử ăn chơi trác táng lòng dạ độc ác thế kia chứ, ta chỉ đành áp chế cơn giận vào trong lòng... đại nhân, xin ngài làm chủ cho ta.”