Biểu cảm của Ưng Vô Kỵ dần trở nên khó coi.
Những văn kiện và giấy chứng nhận sở hữu đất đai này chính là tài sản đã bên phía đế quốc và thần điện đồng thời công nhận, chúng nó đều có hiệu lực pháp lý.
Cho nên có thể nói, những thứ này căn bản không có ý nghĩa gì với Ngô Phượng Cốc.
Muốn lấy được tất cả quyền hạn ở mạch khoáng Huyền thạch thì phải bắt đầu từ chính Lâm Bắc Thần.
Đùng đoàng!
Sấm sét lóe lên giữa không trung.
Trong ánh điện lúc sáng lúc tối, gương mặt của Ưng Vô Kỵ dữ tợn và khủng bố giống như quỷ dạ xoa.
“Người đâu, trấn thủ Tiểu Tây sơn này cho ta, không cho phép bất kỳ ai tiến vào.” Ưng Vô Kỵ nói.
Ông ta cần phải nhanh chóng đi bẩm báo việc này cho Liên Sơn tiên sinh.
Sau khi đi được vài bước, ông ta lại nghĩ đến chuyện gì đó: “Cởi xiềng xích giam giữ cả nhà Ngô Phượng Cốc ra, không cho bất cứ ai tiếp xúc, kẻ nào dám chạy giết chết không tha.”
“Rõ.”
Lại đi thêm mấy bước nữa, Ưng Vô Kỵ nghĩ tới gì đó, ông ta nói: “Bảo nông dân trồng dưa và thợ mở ở trên núi mang theo nước đến nơi khác, cứ đào xuống phía dưới, khai quật Huyền thạch, đào được bao nhiêu hay bấy nhiêu...”
“Nhưng muốn đào khoáng thạch trong thời tiết này quá nguy hiểm.”
“Không cần quản nhiều thế, cho dù dùng mạng người để đi lấp cũng phải nhìn thấy được Huyền thạch.”
“Rõ, thưa đại nhân.”
......
Tại Thành Chủ phủ.
Cơn mưa to bỗng dưng ập đến, thật sự là quá điên cuồng.
Vân Mộng thành là thành phố ven biển, một năm bốn mùa mưa nhiều là điều bình thường.
Nhưng trận mưa to giống như thế này thì mười mấy năm mới có một lần.
Tuy trong Thành Chủ phủ có hệ thống thoát nước tối tân, nhưng mà diện tích ngập nước đằng trước, đằng sau sân viện, trên đất của viện khác đã vượt quá nửa mét, một vài đèn đường Huyền Văn cũng vì bị ngâm nước mà tắt ngúm.
Thôi Hạo đứng ở cửa của chính sảnh, hắn đang liếc nhìn làn mưa đến xuất thần.
“Lão gia, đã để cho các hộ vệ tự mình trở về rồi.” Lão quản gia Thôi Quân đã hơn 60 tuổi, thắt lưng ông có chút gầy gò: “Dựa theo phân phó của ngài mà tối nay thiếu gia cũng ở lại học viện Sơ Cấp Số 3... mọi chuyện đã sắp xếp xong đâu vào đấy.”
Thôi Hạo mỉm cười gật đầu nói: “Tốt lắm, Phó bá, bá cũng về nhà đi, trận mưa này to quá ngươi hãy quay về chăm sóc người nhà.”
Lão quản gia muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn cong eo hành lễ: “Vâng, thưa lão gia.”
Thôi Quân cầm theo cái ô xoay người rời khỏi.
Thành Chủ phủ lớn như vậy bỗng chốc im lặng giống như nơi ở của quỷ. Thôi Hạo yên lặng đứng ở tiền sảnh.
Cơn mưa trong đêm tối, gió lùa lạnh tới thấu xương.
Một tia chớp phá vỡ bầu trời đêm âm u trải rộng mây đen.
Mặt đất bừng sáng.
Sau đó lại rơi vào trong bóng tối u ám.
“Tới lâu vậy rồi sao không hiện thân đi?” Thôi Hạo bỗng dưng mỉm cười nói.
Xoẹt!
Lại một tia chớp lóe lên.
Trong sân bỗng dưng nhiều thêm một nam nhân đầu đội mũ quan.
“Có thể phát hiện ra ta chứng minh rằng thực lực của ngươi không kém, xứng đáng để ta xuất chiêu.” Nam tử khôi ngô tuấn tú liếm nhẹ đôi môi, hắn lộ ra hàm răng sắc bén bóng lóng ghê sợ như dã thú, tay phải đã đặt trên chuôi kiếm, hắn nói: “Thôi thành chủ, gần đây ngươi nói hơi nhiều đấy, có chút ầm ỹ cho nên công tử nhà ta mời ngươi yên lặng một chút.”
“Ha ha, Vệ công tử là kiêu hùng đương thời, chỉ là hắn có chút nóng nảy, ngay cả mệnh quan đế quốc như ta cũng dám giết sao?” Thôi Hạo thản nhiên mỉm cười hỏi lại.
“Ngươi chỉ là một tên thành chủ nhỏ nhoi, giết chết thì có sao đâu?” Khóe môi nam tử khôi ngô kia nhếch lên góc độ mỉa mai, hắn đáp lời: “Huống chi trận mưa to này sẽ rửa sạch hết mọi dấu vết, đến lúc đó ai có thể biết được là kẻ nào giết ngươi?”
Thôi Hạo như có điều suy nghĩ, hắn nói: “Nói như vậy thì trước kia kẻ nửa đường tập sát cả nhà thành chủ Lăng Quân Huyền cũng chính là các ngươi ư?”
“Đáng tiếc chính là bọn họ không hề chết.” Nam nhân trung niên cao lớn tên Giang Phàm kia nhếch môi nở nụ cười.
Khí tức nguy hiểm tản phát ra trên người hắn càng ngày càng nồng đậm. Hắn giống như một con dã thú khát máu lập tức thi triển công kích trí mạng.
Trông Thôi Hạo có vẻ suy tư, kế đó hắn liền gật đầu nói: “Nghe danh đã lâu, kẻ được xưng là Bách Vô Cấm Kỵ của Thiên Thảo hành tỉnh, hôm nay vừa vặn lĩnh giáo một phen.”
Tay áo dài của hắn khẽ động.
Một đôi tay thon dài ngọc khiết lộ ra từ sâu trong tay áo, cách không vẫy một cái.
Bộp!
Một thanh trường kiếm được bày trên giá binh khí tại sân viện tựa như sống lại, nó nhanh chóng bay đến trong bàn tay hắn.
Đây chính là một thanh kiếm thép cực kỳ bình thường. Trên thân kiếm là nước mưa xối xả.
Thôi Hạo nhướng mày, gương mặt càng ngày càng tuấn mỹ, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve lên thân kiếm.
Phanh!
Nước mưa ướt sũng trên thân kiếm bỗng dưng ngưng lại thành mười giọt nước, nó trực tiếp bắn ra bên ngoài phá rách hư không, giống như loạn tiễn cường cung với khí tức bùng nổ, lại tựa như lôi điện lao thẳng về phía nam nhân trung niên tên Giang Phàm kia.
Cơ thể Giang Phàm khẽ động.
Thân hình cao lớn quỷ dị vô cùng nhoáng lên một cái, ở giữa không trung vẽ ra một đường vòng cung mười mét, tránh được sự tập kích của hạt mưa, trong nháy mắt Giang Phàm đã đến trước mặt Thôi Hạo với phạm vi nửa mét.
Cùng lúc đó, hắn rút kiếm ra.
Phập!
Bên hông Giang Phàm lóe lên một tia sáng chói lóa mắt.
Kiếm quang tựa như thác nước ngân sắc chém rách màn mưa dày đặc kia.
Chân trái Thôi Hạo đứng khựng lại, cơ thể như ánh điện vụt khỏi mặt đất, cả người ở giữa không trung, kế đó đâm một kiếm vào trán Giang Phàm.