Rầm!
Vị trí đại sảnh phía lưng mà hắn đứng trước đó trực tiếp bị kiếm quang của Giang Phàm chém trúng, âm thanh như tiếng xé vải vang lên, chỉ thấy kiếm quang bổ nát một nửa đại sảnh, bàn ghế các thứ đổ gãy vô số.
Thân hình Giang Phàm như con quay xoay chuyển tại chỗ. Những hạt mưa bay qua đó liền nổ tung.
Giang Phàm nhẹ nhàng tránh thoát khỏi liếm quang của Thôi Hạo, đồng thời trường kiếm Thư Trung kêu ông ông, liên tiếp chém ra tám kiếm trong hư không.
Tám đạo kiếm khí nhanh chóng hình thành lên mạng lưới màu bạc.
Tấm lưới này giống như thiên la địa võng, ẩn chứa sát khí vô tận chém về phía Thôi Hạo.
Hai tay Thôi Hạo nắm chặt thanh kiếm kia, mái tóc dài đen tung bay, trường kiếm bền bỉ chém xuống.
“Mở!”
Ầm ầm!
Mạng lưới kiếm khí kia bị một kiếm này trực tiếp phá vỡ.
Thân ảnh Thôi Hạo giống như chim lớn nhào xuống, kiếm trong tay thì giống dây câu hồn tử quang, chém thẳng về phía Giang Phàm.
Giang Phàm tung kiếm để đỡ.
Keng!
Trường kiếm va chạm vào nhau.
Âm thanh kim loại giao nhau vang lên.
Một đốm lửa sáng chói bùng lên trong đêm tối mưa gió.
Ánh sáng thoáng qua chiếu rọi một gương mặt tuấn mỹ, một gương mặt xấu xí.
Thân kiếm đan xen nhau, tiếp đó lại tóe ra chuỗi ánh lửa.
Bỗng dưng...
Keng keng keng!
Hai bóng người lật qua lật lại, không ngừng hoán đổi vị trí cho nhau. Trong chớp mắt, không biết đã xuất ra bao nhiêu kiếm.
Kiếm thuật của hai đại cường giả đều đã đạt đến trình độ tinh nhuệ, tốc độ nhanh như điện nháy, bằng mắt thường khó có thể nắm bắt được, hai bên liên tụ va chạm, chấn động.
Từng đốm lửa tựa rực rỡ như pháo hoa đêm giao thừa, nhưng dễ dàng tan biến.
Bỗng dưng...
Phập phập phập!
Âm thanh kỳ lạ khi lưỡi kiếm cắm vào da thịt vang lên ba lần liên tiếp.
Ba bông hoa máu bay lên.
Rầm!
Một thân ảnh phá vỡ hư không để chạy trốn.
Máu tươi lênh láng trên mặt đất, nhưng gần như trong chớp mắt liền bị mưa to rửa sạch.
Giang Phàm đứng im tại chỗ, không hề có ý định đuổi theo.
“Quả nhiên không đoán sai, tên Thôi Hạo này là một cao thủ thâm tàng bất lộ, xem dáng vẻ này ít nhất cũng là võ đạo tông sư, trước đó người âm thầm ra tay ở núi Thần Điện trợ giúp cho Lâm Bắc Thần, e rằng chính là người này.”
Trường kiếm trong tay Giang Phàm chậm rãi tra vào vỏ.
“Đáng tiếc che giấu quá nông, vẫn không phải là đối thủ của ta.”
“Thuật trốn thoát lại rất giỏi, không thể giết chết tên này ngay tại đây, mà mưa lớn quá cũng không đuổi kịp hắn.”
“Có điều hắn trúng Huyết Diệt Tam Sát Kiếm của ta, tạng phủ tâm mạch đều bị trọng thương, không tới ba ngày chắc chắn sẽ chết khỏi cần nghi ngờ, cho cù trốn thoát được cũng không sống được bao lâu... ha ha, cơ mà nghiện ư, cao thủ như thế vẫn khiến cho người ta thất vọng.”
Sát khí trong lòng Giang Phàm chưa được phát tiết hoàn toàn.
Hắn tìm kiếm một vòng trong Thành Chủ phủ, nhưng mà ngay cả một người cũng không thấy đâu, ngay cả một mục tiêu muốn giết khác là tiểu thành chủ Thôi Minh Quỹ cũng không ở trong phủ, bấy giờ hắn mới miễn cưỡng áp chế sát khí trong lòng mình, nghênh ngang rời đi!
Đùng đoàng!
Âm thanh sấm chớp nối liền không dứt. Ầm!
Tiền sảnh lẫn đại sảnh lớn như thế của Thành Chủ phủ đều bị kiếm khí chém thành vô số vết nứt, trong đêm mưa bão bập bùng cuối cùng nó cũng không chống đỡ nổi, sau một cơn gió mạnh ập tới liền lập tức sụp đổ.
......
“Đổi tư thế khác, thêm lần nữa nào.” Lâm Bắc Thần càng vận động càng hăng say.
Sau thời gian một nén nhang cuối cùng thì hắn cũng hoàn thành tất cả nội dung của Keep.
Cảm thấy bản thân trở nên mạnh hơn.
Trên người mồ hôi chảy ròng ròng.
Mặc dù động tác luyện tập rất đơn giản nhưng lại có loại hiệu quả kỳ lạ, điều này khiến cho cường giả với tu vi huyền khí võ đạo tông sư cấp một, lực lượng nhục thân, kiếm cốt rank đồng như Lâm Bắc Thần vậy mà cũng chảy mồ hôi, sản sinh ra một loại cảm giác hài lòng sau mệt mỏi ướt đẫm mồ hôi của người bình thường trên trái đất ở kiếp trước.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Ánh mắt Lâm Bắc Thần sáng lên, nhưng hắn nhanh chóng cau mày lại.
“Đừng nói là đồ chuột chết Quang Tương nhé? Chắc không phải, không phải đâu nhỉ, mới qua một tiếng chắc là hắn còn chưa rải xong... chậc chậc, vậy nhất định là...”
Lâm Bắc Thần vui mừng nở nụ cười tươi.
Két.
Cửa trực tiếp bị đẩy ra.
Quang Tương với bộ lông màu bạc lóe sáng ánh trăng rực rỡ vô cùng hưng phấn nhảy vào.
Biểu cảm của Lâm Bắc Thần dần dần đông cứng lại.
Ảo giác.
Nhất định là ảo giác.
Lâm Bắc Thần nhắm rồi mở mắt liên tục, nhưng mà vẫn cứ nhìn thấy Thổ Phát Thử Vương.
*****!
Thật sự lại là đứa trẻ đáng chết này.
“Sao ngươi lại tới đây?” Lâm Bắc Thần nói.
Xoẹt xoẹt xoẹt.
“Chủ nhân, ta đã dựa theo yêu cầu của người rải xong hết cả rồi.” Quang Tương tỏ vẻ nịnh bợ mỉm cười.
What?
Nhanh thế cơ à?
Đừng nói ngươi lười biếng cắt xén nguyên liệu nhé? Công trình mà bã đậu phụ là không được.
Roẹt roẹt roẹt.
Giống như cảm giác được ánh mắt không thân thiện cho lắm của Lâm Bắc Thần, Quang Tương vội vàng viết chữ giải thích với hắn: “Ta thăng cấp rồi, ta cảm thấy bây giờ mình đã đạt đến cảnh giới Vua Thú chân chính... đa tạ thần thảo của chủ nhân.”
Ấy dô?
Thăng cấp rồi ư?
Cảnh giới cấp bậc Vua Thú nếu như đổi thành nhân dân tệ thì... khụ, đổi thành cảnh giới tu luyện của nhân loại chắc tầm là...
Võ đạo tông sư!
What!
Lâm Bắc Thần hít một hơi khí lạnh cả da đầu.
Sau khi đứa trẻ đáng ghét này ăn nửa gốc cây liền trở thành võ đạo tông sư?
Trong khoảnh khắc này, Lâm Bắc Thần bỗng dưng có một loại xúc động.
Luyện cái con mẹ nó kiếm.
Dứt khoát đổi thành ngự thú sư cho rồi.
Tùy tiện bồi dưỡng ra 1000, 2000 con tiểu thú, cho ăn chút ít thì không phải trực tiếp nuôi ra 1000, 2000 võ đạo tông sư sao?
Đến lúc đó, toàn bộ Phong Ngữ hành tỉnh còn không phải mặc cho mình tung hoành ngang dọc ư?