“Nhưng mà sao ngươi không thức tỉnh thiên phú gì mới nhỉ?” Lâm Bắc Thần hưng phấn hỏi Quang Tương, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: “Ngoại trừ rải phân và ẩn thân ra.”
Roẹt roẹt roẹt.
Trên bản viết chữ xuất hiện mấy hàng chữ.
“Lực lượng tăng mạnh cảm giác một ngón tay là có thể giết chết Tiêu Bính Cam, mười Vương Trung.”
“Cảm thấy có thể khống chế không khí...”
“Cảm thấy bộ lông càng thêm bóng loáng...”
“Thân thể trở nên có tính đàn hồi...”
Quang Tương nở nụ cười sảng khoái vui vẻ như kiểu mời chào. “Lực lượng tăng mạnh hả? Để ta thử xem...”
Lâm Bắc Thần nói: “Đỡ một quyền của ta đi.” Một quyền xuất ra.
Quang Tương hiểu ý ngay, chân trước co thành quyền, cũng một quyền đánh qua đó.
Rầm rầm!
Mặt đất chấn động một hồi. Sau đó...
Ầm ầm!
Rào rào rào.
Căn phòng trực tiếp bị sụp đổ.
Trần nhà ở trên nóc rớt xuống đập thẳng vào đầu Lâm Bắc Thần, boong một cái, bụi bặm trên gạch ngói trực tiếp chôn vùi một người một chuột xuống dưới.
Toàn bộ núi Thần Điện đều bị chấn động.
Lâm Bắc Thần khua tay phủi bụi ngói phủ kín trên đầu mình, hắn bất ngờ nói: “Được lắm tên kia, vậy mà có thể chống đỡ một quyền với 70% sức mạnh của ta, từ nay về sau ngươi có thể tự mình xuống núi làm màu rồi, chủ nhân là ta đây đã không còn cái gì để dạy bảo ngươi nữa...”
Rột rột rột!
Quang Tương nhảy ra từ trong đống phế tích, trên người nó lại không dính bụi bặm, toàn thân mơ hồ đang phát sáng, vẻ ngoài đẹp đẽ, nếu như là người không biết còn cho rằng đây là một con thụy thú đắc đạo thành tiên.
“Rốt cuộc là chuyện gì đây?” Tiếng hô kinh ngạc của Dạ Vị Ương vang lên: “Thần ca ca, có thích khách sao?”
Lâm Bắc Thần quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy mỹ thiếu nữ thượng tế và Tần chủ tế, còn có các thiếu nữ thượng tế trong Thần Điện, đội mưa vội vàng chạy đến chỗ này, dùng biểu cảm kinh ngạc hãi hùng đánh giá hắn và cả xung quanh.
Lâm Bắc Thần thuận theo ánh mắt của các thiếu nữ kia. Hắn chậm rãi há to miệng.
Đờ cờ mờ, mờ cờ đờ.
Toàn bộ Tế Sinh viện ngoại trừ hai căn phòng của một nhà Cung Công ở tạm thì những căn phòng khác đều bị chấn động đến mức đổ sập, mảnh vỡ vụn ngói chất thành một đống bầy hầy trong nước mưa, giống như bị đêm đối cưỡng chế phá nát.
Ối dồi ôi.
Rắc rối to rồi đây.
Lâm Bắc Thần liếc mắt nhìn Quang Tương, kế hoạch ném nồi ngay lập tức được hình thành.
Hắn đang tính lên tiếng đổ thừa cho Quang Tương...
“Là Quang Tương.” Dạ Vị Ương vui mừng reo hò, nàng lao qua đó ôm Quang Tương vào trong lòng, trực tiếp bế bổng lên.
Con gái ấy mà, đều thích mấy thứ lông lá.
Thôi xong.
Dạ Vị Ương đã từng gặp Quang Tương và cũng biết nó là thú cưng của hắn.
Lâm Bắc Thần ý thức được, cái nồi này ném không nổi rồi.
Có điều cũng chính vào lúc này, trong đầu hắn bỗng dưng lóe lên một tia sáng.
Chờ đỡ.
Hình như đây là chuyện tốt.
Tế Sinh viện sụp đổ cho nên không còn phòng nữa, cứ như thế thì... Ha ha ha...
Không phải bản thân có thể vào ở trong viện của Tần chủ tế hay sao? Ôi chao!
Đúng là trong hoàn cảnh khốn khó, tìm được lối thoát.
Nguyện vọng đơn giản mà nhỏ bé của Lâm Bắc Thần đã trở thành hiện thực.
Hắn thật sự được vào ở trong viện của Tần chủ tế.
Trên thực tế thì hắn cũng không biết tại sao, đối với những tiểu cô nương như Lăng Thần, dù trong lòng hắn rất tán thưởng nhưng tận sâu trong xương tủy lại cực kỳ bài xích, cũng không muốn phát sinh quan hệ nam nữ với nhau, vì vậy trên mặt tình cảm hắn rất bị động.
Có điều khi đối diện với Tần chủ tế, hắn lại có một loại dục vọng rục rịch muốn tiến công nàng.
Điều này vô cùng kỳ lại.
Lâm Bắc Thần cũng từng suy nghĩ qua chuyện đó. Đại khái là đưa ra hai kết luận.
Một là bởi vì bản thân thật sự là một linh hồn hơn 20 tuổi, cho nên càng hy vọng có một cô bạn gái có cùng độ tuổi với mình, mà không phải nuôi dưỡng một bé loli.
Thứ hai là bởi vì thân phận của Tần chủ tế quá cao quý, thần tượng tôn giáo tế tự lại thánh khiết hoàn mỹ, dễ dàng khiến nam nhân sinh ra dục vọng muốn chinh phục.
Hoặc là, đều muốn có cả hai người đó?
Dù sao cái kiểu rung động này thật sự là không biết được.
“Cho nên tấm bản đồ này, ở vị trí được đánh dấu đều có cơ quan cạm bẫy đúng không?” Tần chủ tế xem xong tất cả điểm đen được Lâm Bắc Thần đánh dấu trên bản đồ, gương mặt đẹp đẽ trắng nõn kia lộ ra nét kinh ngạc.
“Đúng vậy, đều là ta cực khổ khó khăn bố trí đấy.” Lâm Bắc Thần lập tức vỗ ngực đảm bảo, oai phong lẫm liệt nói: “Gió thổi một tý, mưa ướt chút xíu thì có là gì đâu, vì sự an toàn của Tần tỷ tỷ và các tỷ muội tế tư khác, do dù ta phải dầm mưa dãi nắng cả ngày cũng chả sao hết.”
Quang Tương: ???
Nó đang muốn viết gì đó thì cảm nhận được một ánh mắt ẩn chứa sát khi của chủ nhân lướt qua, thế là Quang Tương cực kỳ sáng suốt lựa chọn ngậm miệng lại.
Sâu trong đôi mắt của Tần chủ tế lóe lên một tia ý cười sau đó lập tức biến mất, nàng hỏi: “Cường độ ra sao?”
“Chuyện này...” Lâm Bắc Thần liếc nhìn Quang Tương, vừa muốn tính hỏi phân của nó có thăng cấp hay không, có điều vừa nhớ ra nếu mà hỏi nó thì không phải bại lộ rồi sao, thế là Lâm Bắc Thần thẳng thắn nói: “Người tới từ tông sư đổ xuống chạm vào cạm bẫy và cơ quan thì chết chắc khỏi cần nghi ngờ.”
Con chuột chết tiệt này thăng cấp thành vua thú, độc trong phân chắc là cũng thăng cấp theo nhỉ?
Tần chủ tế gật đầu nói: “Mặc dù đối phương sẽ tiến hành tướng chiến, nhưng mà bố trí như thế ngược lại cũng có thể lo trước khỏi họa, ít nhất gia tăng thêm vài phần thắng, ngươi cực khổ rồi.” Nàng chưa từng vạch trần Lâm Bắc Thần.
“Thần ca ca lợi hại quá đi.” Dạ Vị Ương không khỏi tán thưởng nói.
Lâm Bắc Thần cười ha ha đáp lời: “Thường thôi thường thôi, cũng chỉ đứng thứ ba thế giới.”
Sau đó hắn lại cố ý tìm lời, hỏi Tần chủ tế: “Đúng rồi, Tần tỷ tỷ, tướng chiến là cái gì cơ?”
Tần chủ tế nói: “Có hai loại hình cách thức để công điện nghiệm thần, là số lượng người với quy mô lớn tiến công, rồi lại lấy số ít cường giả để nghiền ép quyết đấu...”