Lâm Bắc Thần vừa nghe Tần chủ tế giải thích liền hiểu ra. Binh đấu với binh.
Vua đấu với vua.
Giống như Tam Quốc Diễn Nghĩa ở trái đất kiếp trước vậy, hai quân đối chiến, trước hết cứ đấu tướng chém giết rồi hẵng nói sau.
Ví dụ như Hổ Lao Quan Tam anh chiến Lữ Bố. Cơ bản giống nhau.
“Lần này may mà có ngươi, xử lý xong mấy trăm tên Huyền Y Vệ kia, lại bố trí phòng ngự như thế này, đối phương hăn là không còn thực lực để tiến hành chiến binh, cho nên bọn họ chắc chắn sẽ dùng tướng chiến, Vân Mộng thần điện tổng cộng có 6 chủ đạo, tướng chiến vào bảy ngày sau đối phương chắc hẳn sẽ phái sáu đại cường giả đến đây tấn công...” Tần chủ tế như có điều suy tư nói.
“Sáu đại cường giả ư?” Lâm Bắc Thần xoa mi tâm rồi nói: “Tất cả đều là cấp bậc võ đạo tông sư sao?”
Tần chủ tế: “Đâu chỉ có thế... người ra trận ít nhất cũng đều là cấp bậc tứ đại kiếm nô.”
Lâm Bắc Thần bấm ngón tay tính toán. Tình hình không được tốt cho lắm.
Vân Mộng thần điện lấy đâu ra lực lượng có thể đối kháng với sáu cường giả với cấp bậc như Chu Bích Thạch chứ?
Trừ phi là Triều Huy thần điện có viện quân đến chi viện cho.
“Chúng ta không cần phải trấn thủ lục đạo nhỉ, đến lúc đó chỉ cần rút lui khỏi thần điện, công phá nó là được rồi...” Hắn thử đưa ra đề nghị nói: “Sau đó chờ đợi đám Vọng Nguyệt đại giáo chủ chủ đến đây tiếp viện.”
“Sẽ không có viện quân đâu.” Tần chủ tế lắc đầu nói.
“Hả?” Lâm Bắc Thần nói: “Không đến nỗi đó đâu, Vọng Nguyệt đại giáo chủ là sư phụ của Tần tỷ tỷ, tại sao lại thấy chết không cứu chứ?”
“Lần công điện nghiệm thần này chỉ có thể dựa vào chính bản thân Vân Mộng thần điện, các sư phụ bị Thần Ân thần điện nghiêm lệnh không cho phép nhúng tay vào chuyện này...” Tần chủ tế nói: “Nếu như Triều Huy thần điện gia nhập vào thì chờ đợi nó chính là một trận công điện nghiệm thần với quy mô lớn càng thêm khốc nghiệt.”
Lâm Bắc Thần nghe thấy vậy lửa giận bập bùng, hắn không khỏi vỗ mạnh vào án thư, tức giận nói: “Chuyện này không phải bọn họ đang hiếp người quá đáng sao? Dựa vào đâu mà không cho phép người đến giúp đỡ?”
Tần chủ tế liếc nhìn thiếu niên tức giận khó kiềm nén, nàng thản nhiên nói: “Xem ra nửa tháng học thần đạo điển tịch này ngươi học không nghiêm túc rồi, tính hợp pháp duy nhất của công điện nghiệm thần chính là thần dụ thuộc về chính nó, quyền uy mạnh nhất cũng bởi vì thần dụ, ý chỉ của thần chí cao vô thượng, đây chính là đạo lý.”
“Ồ...” Cẩn thận ngẫm lại thì tại sao bỗng dưng bắt đầu kiểm tra bài tập về nhà thế nhỉ?
Vậy lên Lâm Bắc Thần lại ngồi xuống, hắn mỉm cười nói: “Nhưng mà chắc là Tần tỷ tỷ cũng biết, thần dụ của Thiên Thảo thần điện cần phải do đồ hàng giả con rùa Vệ Danh Thần kia làm ra, vừa nghĩ đến chỗ này thật sự khiến ta tức giận mà, chúng ta quá bị động vì vậy không thể nghĩ cách vạch trần tên này sao?”
Tần chủ tế hờ hững nói: “Đó là việc của sau này, trước mắt vẫn nên lo chống đỡ được lần nguy hiểm này đã.”
Lâm Bắc Thần còn muốn nói gì đó.
Tần chủ tế lại nói tiếp: “Bỏ đi, những chuyện này dù có nói nhiều cũng vô ích, ngơi đi nghỉ ngơi sớm đi, cố gắng tu luyện có lẽ bảy ngày sau sẽ có cơ hội cho ngươi ra tay.”
Lâm Bắc Thần gật đầu, hắn trịnh trọng nói: “Ta sẽ cố gắng hết sức bảo vệ Vân Mộng thần điện.”
Nói xong, Lâm Bắc Thần đi về phía căn phòng tạp vật khác vừa được các tiểu thượng tế quét dọn sạch sẽ.
Hết cách rồi.
Trong viện này chỉ có mỗi một căn phòng tạp vật. Gom góp lại với nhau.
Dạ Vị Ương ở bên cạnh thì ôm lấy Thổ Phát Thử Vương, nàng nói: “Trên người Quang Tương mềm quá đi, ta muốn ôm nó ngủ một đêm, để cho nó ngủ với ta nhé.”
Lâm Bắc Thần: ???
Đờ cờ mờ.
Kiếp người còn không bằng kiếp chuột.
“Không được, Quang Tương còn có việc khác phải làm.” Lâm Bắc Thần tàn nhẫn từ chối yêu cầu của thiếu nữ thượng tế kia.
Đồ chuột chết này có tư duy trí thông minh gần bằng người trưởng thành, ở trong Bắc Hoang Sơn Quỷ Thử Cốc còn có hơn mười cô vợ chuột đấy, vừa nhìn đã biết là đồ háo sắc vô liêm sỉ, sao có thể để nó một mình ở với nữ tế tư chứ?
......
Ai cũng không ngờ được, Vân Mộng thành sẽ nghênh đón một trận mưa to
kéo dài liên tục ba ngày ba đêm cũng không có dấu hiệu dừng lại.
Bên ngoài và trong thành đều đã ngập úng.
Lúc này không thể không thừa nhận rằng kinh doanh hơn hai mươi năm của thành chủ Lăng Quân Huyền ở Vân Mộng thành đến bây giờ vẫn có tác dụng cực kỳ quan trọng, ít nhất thì hệ thống thoát nước trong thành phố khi gặp trận mưa lớn như thế cũng không khiến cho Vân Mộng thành trở một vùng tràn ngập biển nước.
Trong thành có xảy ra hiện tượng một ngôi nhà ở các khu dân cư bị sụp đổ.
Cũng may sáu đại cục như cục hành chính, cục cảnh sát, chúng quan viên cơ bản vào thời Lăng Quân Huyền đều còn đó, hơn nữa tố chất ổn định, bọn họ tổ chức lực lượng bên phía quan phủ để cứu trợ cư dân bị ảnh hưởng và bố trị kịp thời nơi ở.
Nhưng tin tức về đại sảnh lẫn tiền sảnh tại phủ thành chủ của thành chủ tân nhiệm Thôi Hạo không biết tại sao vẫn bùng phát dữ đội trong ngày mưa gió kéo dài này, khiến cho trong lòng dân lo lắng không thôi.