Nghe nói tiểu thành chủ Thôi Minh Quỹ dường như điên cuồng tìm kiếm phụ thân mình hồi lâu, trong lòng nóng như lửa đốt, cuối cùng bệnh nặng một trận trực tiếp hôn mê, sau đó hắn được Lâm Bắc Thần của học viện Sơ Cấp Số 3 đón về Trúc viện để dưỡng bệnh.
Theo thời gian trôi qua, ngày giờ trận quyết chiến của hai đại cường giả cuối cùng cũng đến.
Một ngày này mây đen vẫn âm u, bầu trời giống như nghiêng ngả. Vào lúc sáng sớm, cơn mưa có xu thế nhỏ hơn một chút.
Trên bến cảng ngoài thành bởi vì trời mưa bão lũ liên tiếp mà các thuyền ra khơi đều đã quay trở về cảng.
Từng khí tức võ đạo cực kỳ mạnh mẽ ngồi trên chiếc thuyền đã sớm thuê xong xuất phát từ trong Vân Mộng thành, tất cả đều lao về phía đại dương bên ngoài bến cảng!
Ước chiến của hai vị võ đạo đại tông sư đã sớm chấn động chư đại hành tỉnh. Cường giả đến đây quan sát với số lượng rất nhiều.
Có thể tận mắt thấy được quyết chiến sinh tử giữ hai vị kiếm đạo đại tông sư đối với võ giả mà nói thì là chuyện tốt.
Đương nhiên, trong đó có không ít người bụng bồ dao găm không nói rõ được.
Long hổ tụ tập liền xuất hiện tung tích của ngưu quỷ xà thần.
Trên đại dương mênh mông, một chiếc thuyền lớn có thể sánh ngang với tàu
chiến đã đợi sẵn ở đó.
Chu Bích Thạch đứng trên boong tàu trong làn mưa, phóng mắt nhìn về phía
mặt biển.
Thời gian sắp đến rồi.
Mưa nhỏ dần.
Gió lại càng trở nên điên cuồng.
Mặt biển không ngừng nhấp nhô từng đợt sóng kỳ lạ.
Sóng lớn trào dâng.
Giống như có trường giao ác long đang chiến đấu dưới đáy biển, khuấy động mưa gió.
Cách đường bờ biển hai mươi dặm.
Xung quanh con tàu lớn nơi Chu Bích Thạch đang ở, đã có hàng chục con thuyền lớn nhỏ khác nhau, dừng lại ở phía xa, lênh đênh trên mặt biển chờ đợi cuộc chiến bắt đầu.
Trên mỗi một con thuyền đều phóng thích ra khí tức võ đạo mạnh mẽ, neo con tàu lại để tránh bị sóng gió đánh lật trên mặt biển gió táp mưa sa này.
Lúc này, thần quang lững lờ.
Một con thuyền màu trắng, tốc độ không nhanh không chậm, vững vàng băng qua sóng gió, từ từ tiến vào khu vực xem chiến.
Con thuyền chỉ dài ba mét, rộng hai mét, nơi mà nó đi qua, trong bán kính mười mét, gió ngừng mưa tạnh, sóng biển tan biến, giống như một thế giới của riêng mình, kỳ dị đến cực điểm.
Ở mũi thuyền, một nữ tử mặc váy trắng, phong hoa tuyệt thế đang đứng ở đó.
Váy dài màu trắng thướt tha, uốn lượn dưới sàn, làm da trắng nõn nà, trắng hơn cả tuyết, mái tóc đen dài dùng đai tóc màu vàng buộc lại. Thắt lưng màu vàng buộc ngang eo, bó sát trường bào vốn dĩ rộng rãi, làm tôn lên vóc dáng mềm mại và duyên dáng của nữ tử, đỉnh núi cao chót vót, đôi chân thon dài, đường cong của eo và hông có thể gọi là hoàn hảo.
Nàng đứng ở đầu thuyền, ánh mắt thâm sâu linh động, nét mặt xinh đẹp và tinh xảo, bản thân có một khí chất cao quý và thần thánh, giống như Cửu Thiên Huyền Nữ lưu lạc chốn nhân gian.
Ở bên cạnh phía bên phải hơi dựa vào sau là một thiếu niên dáng người thẳng tắp.
Thiếu niên trông khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, nhưng vai rộng, eo hẹp, thân hình cao ráo, cao hơn nửa cái đầu so với nữ tử, khuôn mặt như quan ngọc, đôi mắt như điểm sơn, mày kiếm chếch về phía tóc mai, mũi thẳng miệng chính, chiếc áo choàng học viên màu xanh đơn giản mộc mạc, nhưng mặc trên người hắn lại giống như chiến bào của tiên vương.
Khôi ngô tuấn tú, vô song vô đối.
Mọi người nhìn thấy không khỏi mê mẩn tâm thần.
Cho dù tu luyện có thành tựu tông sư võ đạo, tâm cảnh viên mãn, nhưng lúc này cũng không khỏi sáng mắt lên, đột nhiên nảy sinh một loại cảm giác kinh ngạc ‘Trần thế hỗn loạn lại có thể có một đôi thần tiên quyến lữ như vậy’.
Một nam một nữ này đương nhiên chính là Tần chủ tế và Lâm Bắc Thần.
Vì lo lắng cho an nguy của sư phụ, Lâm Bắc Thần cuối cùng cũng thuyết phục được Tần chủ tế, hai người cùng nhau lái thuyền tới để cổ vũ cho Đinh Tam Thạch.
Chu Bích Thạch đương nhiên là chú ý tới sự xuất hiện của hai người đầu tiên.
Hai người này cùng nhau xuất hiện, lập trường của Đinh Tam Thạch kia không nói cũng hiểu.
"Xem ra hôm nay quả nhiên là không thể nương tay rồi." Một tia giễu cợt xuất hiện trên khóe miệng của ông ta.
Trên thuyền.
"Hôm nay xem chiến, ngươi không được xuất thủ."
Tần chủ tế nói.
Lâm Bắc Thần gật đầu lia lịa giống như gà mổ thóc, nói: "Ta biết rồi, Tần tỷ tỷ, tỷ đã nói rất nhiều lần rồi, ta tuyệt đối sẽ không làm bậy..."
Nói xong, tròng mắt của hắn xoay tít dò xét xung quanh.
Cuối cùng đã bị hắn nhìn thấy, trên mấy chiếc thuyền lớn, có nhân viên chuyên nghiệp mang theo ống kính Thiên Lý Mục đang điều chỉnh trận pháp Huyền Văn, hiển nhiên là muốn tiến hành phát sóng trực tiếp trận chiến của đại tông sư, chấn động hơn một nửa đế quốc Bắc Hải này.
Vậy thì yên tâm rồi.
Thời gian một tách trà trôi qua trong chớp mắt. Thời điểm diễn ra trận quyết chiến đang đến gần.
Vẫn chưa thấy Đinh Tam Thạch xuất hiện.
Trên những chiếc thuyền xung quanh, đám đông đang chờ đợi, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
"Sao vẫn còn chưa tới?"
"Không phải là sợ rồi chứ?"
"Bị chuyện gì làm trì hoãn?"
Trên các con thuyền lớn nhỏ vang lên tiếng bàn tán.