Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 690 - Chương 690: Ngươi Điên Rồi…

Chương 690: Ngươi điên rồi…

Tiểu Tây Sơn.

Dòng nước chảy xiết.

Một vách núi có mưa nhẹ hơn một chút, nước lũ trên núi xuống, từ các nơi trũng xuống hai bên vách núi, do địa hình dốc thẳng đứng cho nên hình thành thác nước, tiếng nước ầm ầm đinh tai nhức óc, dưới đáy vách đá, một hang động được đào ra, tĩnh mịch không biết nó dẫn đến đâu, có những người da vàng gầy guộc ăn mặc rách rưới, đeo giỏ tre, liên tục ra vào hang, đặt quặng ở cửa hang để chuyên gia kiểm tra, hai mươi tên cảnh vụ giáp sĩ mặc áo giáp bảo vệ lối vào hang động.

Trong lều tạm, trận pháp Huyền Văn đang vận chuyển, kết giới nhỏ chắn mua lại, để bên trong lều khô ráo sạch sẽ, ánh đèn ôn hòa sáng ngời.

Ưng Vô Kỵ ngồi trước bàn, lật nhìn cuộn giấy trong tay, nói: “Tại sao tốc độ khai thác lại chậm như vậy? Đã sáu ngày rồi, một quặng mỏ giàu như vậy mà chỉ mới đào được hai ngàn cân Huyền thạch, làm sao có thể làm công tử hài lòng.”

Vẻ mặt kinh hãi hiện lên trên khuôn mặt của thân vệ, hắn vội vàng giải thích: “Đại nhân, thật sự là do không đủ người, chỗ đó thấm nước, quặng mỏ sâu không đào được, dưới sự thúc giúc của đòn roi, những người thợ mỏ ban đầu đã chết một phần ba, người của Ngô gia cũng đều bị cưỡng ép đuổi vào trong đào mỏ, đám người tị nạn và bị tai nạn đều đã được phía chính phủ của Vân Mộng thành giải quyết ổn thỏa, không còn hỗn loạn nữa, nên cũng không dễ bắt được...”

Ưng Vô Kỵ tức giận nói: “Nhất tướng công thành vạn cốt khô, hy sinh là không thể tránh khỏi, truyền lệnh xuống, những người trong mỏ không được phép ăn nếu không đào được đủ năm mươi cân...”

“Tuân lệnh, đại nhân.” Thị vệ không dám ngẩng đầu, vội vàng nói.

“Còn nữa, ngươi đích thân dẫn đội, đi vào thành bắt nhân công cho ta, ta không quan tâm ngươi dùng cách gì, trước khi mặt trời lặn hôm nay phải mang được một trăm người trở về, không phân biệt nam nữ, già hay trẻ, miễn là bọn họ còn sống là được...” Ưng Vô Kỵ nói.

“Dạ, đại nhân.” Thị vệ run rẩy trả lời, mặt mũi dữ tợn xoay người đi ra ngoài làm việc.

“Ngươi điên rồi...” Ngô Phượng Cốc mập mạp sưng mặt sưng mày không nhịn được nói.

Tên mập này đang bị trói vào cột đá cạnh lều, ông ta không nhịn được lớn tiếng hỏi: “Ngươi thân là sở trưởng của Sở Cảnh Vụ, lại làm ra chuyện phạm pháp như vậy? Ngươi có biết mình đang làm gì không? Đây là phạm tội đấy!”

Ánh mắt của Ưng Vô Kỵ dời đến Ngô Phượng Cốc, nếu không phải vì phải giữ lại tên mập này để cùng ông ta phối hợp tố cáo Lâm Bắc Thần, nghĩ cách giành lại quyền sở hữu của quặng mỏ Huyền thạch này thì ông ta đã sớm làm thịt con lợn này rồi.

Trong những ngày khai thác vừa qua, ông ta không ngần ngại mà giết mười mấy người, tên mập này cứ lải nhải suốt nên trực tiếp bị ông ta trói lại rồi đánh sưng mặt sưng mũi, dường như như vậy mới đàng hoàng một chút, nhưng giờ lại dám chất vấn ông ta? Xem ra là ăn đòn chưa đủ.

Ưng Vô Kỵ chậm rãi đứng lên, nhìn về phía Ngô Phượng Cốc, miệng cong lên, lộ ra ý cười nói: “Nghe nói ngày hôm qua ngươi viết thư, gửi đi chưa?”

Trong lòng Ngô Phượng Cốc run lên, lại bị phát hiện rồi sao?

Tên mập nghiến răng trừng mắt thừa nhận: “Đúng vậy, ta đã viết một bức thư gửi cho Lâm Bắc Thần rồi, hắn chính là Thần Quyến Giả, nhất định sẽ đến tìm ngươi, đến lúc đó, tội ác của ngươi sẽ bị vạch trần, khó thoát khỏi sự trừng phạt của luật pháp đế quốc.”

“Ha ha ha ha...”

Ưng Vô Kỵ khinh thường cười, nói: “Đồ heo mập nhà ngươi, không phải lúc trước ngươi còn nói muốn hợp tác với ta để đối phó Lâm Bắc Thần sao?”

“Phi, ngươi thật sự xem ta là heo à.”

Ngô Phượng Cốc không sợ nữa, mắng to: “Ta tận mắt thấy ngươi vì gấp rút đào mỏ mà giết nhiều người như vậy, cứ cho là giúp ngươi có được quyền quặng mỏ, ngươi cũng sẽ không bỏ qua cho ta... còn nữa, ngươi là cái loại người chức vị cao nhưng lòng dạ ác độc, thú đội lốt người, Ngô Phượng Cốc ta cho dù thiên đao vạn quả, chết một ngàn một trăm vạn lần cũng nhất định không cùng ngươi hợp tác.”

Ưng Vô Kỵ tàn nhẫn cười nói: “Vậy còn người nhà của ngươi? Mặc dù bị ta đưa đến hầm mỏ nhưng ít ra còn chưa chết, ngươi không nghĩ tới bọn họ một chút sao?”

“Haha, nói thật với ngươi, lão tử có con riêng ở bên ngoài rồi.”

Ngô Phượng Cốc kiêu ngạo nói: “Trước đây chỉ có một người, nhưng giờ thì có mấy người lận, đông con cháu rồi sợ cái gì nữa, huyết mạch của ta được bảo toàn đã là hạnh phúc rồi, còn những người khác, Ngô Phượng Cốc ta sẽ cùng chết với họ... tên ác ma ngươi sẽ gặp báo ứng.”

“Ồ?”

Ưng Vô Kỵ khá bất ngờ nói: “Nói thật, ngươi thật cứng rắn ngược lại khiến vị bổn quan rất kinh ngạc, như này đi, nếu như ngươi quỳ xuống van xin ta, ta sẽ cho ngươi một con đườn sống, thế nào?”

“Phi, lão tử tin ngươi thì lão tử là quỷ.” Ngô Phượng Cốc khinh thường cười.

“Cơ hội chỉ có một lần thôi đấy.” Ưng Vô Kỵ nhạo báng: “Ngươi không thử thì làm sao biết được?”

Ngô Phượng Cốc giật mình, vị cựu cán bộ Sở Giáo dục ngập ngừng nói: “Ta ít đọc sách, ngươi đừng có nói dối ta...”

Có thể sống, ai lại muốn làm liệt sĩ chứ?

Một tia trào phúng xẹt qua mắt Ưng Vô Kỵ, ông ta đang định nói gì đó thì rèm cửa lều đã được vén lên, thị vệ đi ra ngoài trước đó đã trở về, hơn nữa còn là đi lui ngược trở về.

“Làm sao vậy? Hả...” Sắc mặt Ưng Vô Kỵ thay đổi, vừa định mắng hắn thì lại thấy một người khác đang ở phía sau thị vệ, cũng từng bước chậm rãi đi vào.

Bình Luận (0)
Comment