Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 691 - Chương 691: Ngươi Xứng Sao?

Chương 691: Ngươi xứng sao?

Mặc đồ trắng như tuyết, sau lưng mang một thanh kiếm, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú, khí chất cao quý, chẳng qua là hai bên ống tay áo rũ xuống, tay áo trống không, hiển nhiên là cánh tay đã không còn.

“Là ngươi... Giang công tử.” Sắc mặt của Ưng Vô Kỵ thay đổi, nói: “Ngài... sao lại tới đây?”

Người tới chính là Giang Tự Lưu, một trong tứ đại kiếm nô.

“Đến thỉnh giáo Ưng đại nhân một chuyện.” Ánh mắt của Giang Tự Lưu quét qua lều tranh, thoáng dừng lại trên người của Ngô Phượng Cốc rồi rơi vào trên người của Ưng Vô Kỵ, ánh mắt bình tĩnh và lãnh đạm.

Thần sắc của Ưng Vô Kỵ lóe lên, lập tức cười nói: “Mau, Giang công tử mời ngài, ngài có gì muốn hỏi thì cứ hỏi, hạ quan nhất định biết gì nói nấy, không thêm không bớt.”

Giang Tự Lưu gật đầu nói: “Vậy thì cám ơn nhiều.” Hắn đứng bất động tại chỗ, nói: “Ta muốn biết lúc đầu thủ đoạn bắt bạn bè Lâm Bắc Thần, bắt Lâm Bắc Thần kí tên vào giấy sinh tử, có phải Ưng đại nhân làm không?”

“Cái này...” Ưng Vô Kỵ hơi do dự, nói: “Trong nhà kho bỏ hoang của Hải tộc, ta biết thế lực bắt bạn bè của Lâm Bắc Thần nhưng không phải là ta.”

“Ồ?” Giang Tự Lưu nói: “Vậy là ai?”

Ưng Vô Kỵ hơi do dự, nói: “Nếu Giang công tử hỏi vậy ta sẽ nói, hai người Âm Dương Thư Sinh và Yên Thị Mị Hành, là người của Hải An Vương, Lâm Bắc Thần giết cháu ruột của Hải An Vương lại giết con trai của Tân Tân lãnh chúa, hai thế lực như thế nào có thể chịu thua, dĩ nhiên là phái cao thủ đối phó với Lâm Bắc Thần rồi!”

Giang Tự Lưu nghe vậy, cúi đầu suy nghĩ một chút.

“Không đúng.” Hắn lại ngẩng đầu lên nói: “Đối phó với Lâm Bắc Thần tại sao không trực tiếp đi giết hắn, mà lại muốn ép hắn kí vào giấy sinh tử?”

Ưng Vô Kỵ cười nhẹ, nói: “Bọn họ muốn tiết kiệm chút khí lực, dù sao vị công tử này lai lịch khác thường, lại là Thần Quyến Giả, dễ chọc phải ổ, cho nên mượn tay Giang công tử diệt trừ Lâm Bắc Thần, đây chính là lựa chọn tốt nhất.”

Giang Tự Lưu gật đầu nói: “Vấn đề thứ hai, hai người Âm Dương Thư Sinh cùng Yên Thị Mị Hành lúc đến Vân Mộng thành, cuộc sống còn chưa quen, làm sao có thể trong vòng chưa đầy một ngày tra ra được mối liên hệ giữa một nhà Cung Công cùng Lâm Bắc Thần?”

Nụ cười của Ưng Vô Kỵ có chút mất tự nhiên.

Giang Tự Lưu nói: “Là Ưng đại nhân bày mưu tính kế cho bọn họ đúng không?”

“Ha ha, nếu Giang công tử đã đoán được vậy ta cũn không giấu nữa.”

Ưng Vô Kỵ cười khan, nói: “Đúng vậy, ta chỉ đường cho bọn họ... ha ha, mục đích của mọi người đều là muốn Lâm Bắc Thần chết, ếu đã như vậy, tại sao lại không liên thủ chứ.”

Giang Tự Lưu lắc đầu, kiên quyết nói: “Sai, sai rồi, Đạo khác nhau, mưu cầu cũng khác nhau.”

“Ha ha, Giang công tử, theo ta Đạo của chúng ta hình như giống nhau.”

“Đó là những gì ngươi nghĩ chứ không phải ta.”

“Được thôi...nếu đã như vậy thì hạ quan không còn gì để nói.”

“Thực ra, Ưng đại nhân không chỉ tính kế cho bọn họ, mà còn cử người tham gia vào lần bắt cóc kia, đúng không?”

“Ta không biết Giang công tử đang nói cái gì.”

“Ta đã điều tra địa điểm nhà kho bị bỏ hoang và tìm thấy một số dấu vết, những dấu vết này chỉ có ở những người hộ vệ bên người đại nhân mới có, theo lời đồn đại, sáu tên cao thủ chết ở hiện trường chính là người của Ưng đại nhân.”

“Giang công tử, ta đã nói hết những chuyện nên nói rồi, thứ lỗi cho ta không nói thêm nữa, nếu Giang công tử không có chuyện gì nữa, vậy thì mời về cho, tay đã bị cụt thì cần phải tĩnh dưỡng thật tốt... ha ha.”

“Chỉ vì một câu nói đùa mà ta đã gây ra hiểu lầm lớn như vậy, khiến Lâm Bắc Thần nghĩ rằng việc của Cung Công là do ta sắp đặt, ha ha, tay cụt cũng là đáng đời, nhưng ta đã đồng ý với hắn, cho hắn một câu trả lời...”

“Giang công tử có ý gì?”

“Mời Ưng đại nhân đi cùng ta, giải thích cho Lâm Bắc Thần toàn bộ câu chuyện, trả lại sự trong sạch cho ta.”

“Cái này... ha ha, bổn quan có chuyện quan trọng rồi, không rảnh phân thân, thứ lỗi cho ta khó nghe theo.”

Vẻ mặt của Ưng Vô Kỵ dần trở nên cứng rắn, suy cho cùng, đối xử lịch sự như vậy với một kẻ vô dụng đã mất đi cánh tay cũng chỉ bởi vì hắn là người của Vệ Danh Thần mà thôi, nhưng từ nay về sau sức mạnh của Giang Tự Lưu đã giảm mạnh, trước mặt Vệ Danh Thần cũng chắc chắn bị thất thế, cho nên không cần quá khách khí.

“Chuyện quan trọng sao?”

Giang Tự Lưu trên mặt lộ ra một tia châm chọc, nói: “Nếu như ở đây uy hiếp người vô tội đào mỏ đến chết là chuyện quan trọng, vậy thì cán bộ quan viên ở trong thành dãi nắng dầm mưa cứu tế người dân được coi là cái gì?”

Ưng Vô Kỵ cười lạnh, nói: “Mọi người đều dốc sức cho Vệ công tử, ngươi đi theo con đường của ngươi, ta chèo lái con thuyền của ta, nếu không thể giúp đỡ lẫn nhau vậy thì cũng không nên làm phiền nhau, nếu không ồn ào truyền tới tai Vệ công tử, sợ là khó nhìn mặt nhau.”

Vẻ mặt của Giang Tự Lưu đột nhiên có chút cô đơn.

“Haizz...” Hắn thở dài nói: “Thật ra ta cũng không hiểu tại sao công tử lại dùng một con chó hoang bẩn thỉu và hèn hạ như ngươi, hắn đáng lẽ phải quang minh chính đại, sáng chói tứ phương thần, trên người không thể dính bụi bặm dơ bẩn mới đúng.”

Vẻ mặt của Ưng Vô Kỵ trở nên âm u lạnh lùng: “Giang công tử, nể tình ta và ngươi cùng dốc sức, còn có chút là nửa đồng đội, ta mới nhường ngươi ba phần, nếu ngươi tiếp tục không tiếc lời như vậy, vậy thì đừng trách bản quan không giữ thể diện cho ngươi.”

“Đồng đội?” Giang Tự Lưu cười nhạt, đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt sáng rực như điện, nói: “Ngươi xứng sao?”

Bình Luận (0)
Comment