Ưng Vô Kỵ rõ ràng đã vô cùng tức giận, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt.
Giang Tự Lưu nói: “Nếu ngươi đã thừa nhận cùng phe với Âm Dương Thư Sinh, vậy để ta giải thích với Lâm Bắc Thần vậy, về phần hắn muốn làm gì với ngươi thì đó là chuyện giữa các ngươi.”
“Nếu ta không đồng ý thì sao?” Ưng Vô Kỵ cười lạnh nói.
Giang Tự Lưu nói: “Vậy thì đừng trách ta hạ thủ vô tình.”
“Hạ thủ vô tình?” Ưng Vô Kỵ phá lên cười.
“Tên họ Giang, ngươi còn tay à? Thật là khó thuyết phục tên ma quái chết tiệt, ngươi bây giờ đã là đồ rác rưởi, Chu Bích Thạch bảo vệ ngươi cũng chết rồi, ha ha, người đâu, bắt tên điên này lại cho ta.” Một tiếng ra lệnh, bốn vị giáp sĩ Sở Cảnh Vụ từ ngoài lều xông vào.
Đều là cao thủ ở cấp đại võ sư, là tâm phúc của Ưng Vô Kỵ. Hai mắt Giang Tự Lưu chợt lóe, vai khẽ nhúc nhích.
Vù!
Trường kiếm sau ưng rút khỏi vỏ, kiếm quang chợt lóe.
“A...” Bốn tên hộ vệ đồng loạt hét lên một tiếng, cổ tay cầm kiếm máu tươi chảy đầm đìa, dĩ nhiên đã bị kiếm cắt đứt gân tay, sắc mặt tái nhợt lui về phía sau.
“Ai dám cản ta thì chết.” Giang Tự Lưu hét lên, trường kiếm ra khỏi vỏ giống như có hồn, vù vù trên không trung, vạch ra một đường kiếm quang, trực tiếp đâm vào Ưng Vô Kỵ, giống như thần minh.
“Ngươi như này là đang tìm đường chết đấy.” Ưng Vô Kỵ tức giận, trở tay đè vào chuôi trường kiếm bên thắt lưng.
Keng!
Trường kiếm ra khỏi vỏ. Keng keng keng!
Trong lều náo nhiệt hẳn lên, trường kiếm gào thét giữa không trung bị đánh bay ngược trở lại, Ưng Vô Kỵ chế nhạo nói: “Loại phế vật như ngươi ở lại bên người công tử thì cũng chỉ làm lãng phí tài nguyên mà thôi, không bằng hôm nay ta sẽ thay công tử dọn dẹp đống rác này... chết đi!”
Thân hình của ông ta như điện, bùng nổ Huyền khí, hung hăng cầm kiếm, có thể ngồi vào vị trí sở trưởng Sở Cảnh Vụ, ngoại trừ khéo léo ra thì thực lực của bản thân cũng là yếu tố quan trọng nhất, cấp bậc đỉnh phong đại võ sư, xem như một chân đã bước vào ngưỡng cửa của cấp bậc võ đạo tông sư rồi, nếu đổi lại là trước kia gặp phải Giang Tự Lưu thì ông ta đương nhiên không phải là đối thủ, nhưng bây giờ thì khác.
Chỉ là một thứ phế vật bị cụt hai tay mà thôi, sao có thể là đối thủ của ông ta được?
Trong lòng Ưng Vô Kỵ hiện lên sát ý, xuất kiếm tàn nhẫn, kình phong kiếm khí trực tiếp thổi bay căn lều.
“Xong rồi xong rồi, Giang Tự Lưu chết rồi...” Ngô Phượng Cốc đang bị trói một bên, trong lòng kêu lên.
Thật vất vả mới có một cứu tinh tới, chỉ cần dùng một chút khôn ngoan là có thể thay đổi cục diện rồi, ai biết được đầu óc tên Giang Tự Lưu chứa đầy nước, không có tay còn ngang như vậy, lần này chết chắc rồi.
Nhưng mà... trong nháy mắt sau đó, Giang Tự Lưu không lùi mà ngược lại đang tiến tới, vai động đậy một cái, ống tay áo bay lên cuộn tròn chuôi trường kiếm đang ở phía sau, còn linh hoạt hơn cánh tay của người bình thường, vù một tiếng, mấy đường kiếm quang lưu chuyển giống như nước sông Thiên Hà đổ ngược.
Ưng Vô Kỵ chỉ cảm thấy hoa mắt, còn chưa kịp phản ứng. Vù vù!
Hai cái chạm mát lạnh lướt qua cổ tay, lập tức một làn huyết vụ phun ra, Ưng Vô Kỵ hét lên, thanh trường kiếm trong tay rơi xuống, hắn loạng choạng lùi lại phía sau, khi nhìn xuống thì thấy gân tay đã bị cắt đứt, hai tay vô lực run rẩy.
“Ngươi...” Ông ta vô cùng sợ hãi, không ngờ một tên phế nhân cụt hai tay lại có thể đáng sợ đến như vậy, ông ta đã dốc toàn lực xuất thủ nhưng vẫn không phải đối thủ của người này.
Ngô Phượng Cốc ở một bên run lên vì kích động, thực sự đã thắng rồi sao?
Chỉ thấy khuôn mặt của Giang Tự Lưu lạnh lùng, lại tiến lên một biết, vai lần nữa cử động, tay áo quấn quanh trường kiếm, kiếm quang hướng thẳng vào mi tâm của Ưng Vô Kỵ.
“Không được...” Ưng Vô Kỵ sợ hãi lùi lại, đồng thời hét lên: “Đại nhân, cứu ta...”
Lời còn chưa dứt.
Xoạt!
Một đường kiếm quang sáng chói hiện ra từ bờ sông ở đằng xa, ngay lập tức chém tới trước mặt Giang Tự Lưu.
Sắc mặt Giang Tự Lưu biến đổi, hai vai hắn liên tục lay động, tay áo kéo theo trường kiếm không ngừng vẽ ra kiếm quang.
Kiếm khí gào thét, những chùm tia lửa bùng lên trong không khí một cách điên cuồng, dường như thời gian chỉ trôi qua trong tích tắc...
Rẹt!
Tay áo đã bị cắt đứt, trường kiếm rên rỉ một tiếng, sau đó đâm thẳng vào vách núi đá cách đó mười thước, sâu đến độ gần tới chuôi kiếm.
Giang Tự Lưu lùi lại, trên mặt có một vết kiếm, chém vào gò má, máu từ từ chảy từ trên mặt xuống.
Trước mặt Ưng Vô Kỵ, không biết từ lúc nào đã có một nam tử trung niên đầu đội cao quan, khoác áo choàng xuất hiện, khí tức làm người khác nghẹt thở, giống như một con thú đang chọn người ăn thịt, toát lên khí tức vô cùng nguy hiểm.
Chính là Giang Phàm, chính là người thứ ba trong tứ đại kiếm nô.
“Ha ha ha, ta đã rất muốn tạo một vết sẹo trên khuôn mặt xinh đẹp của ngươi từ lâu, nhưng thật đáng tiếc khi lão đại suốt ngày chr chở, ha ha, bây giờ lão đại chết rồi, ngươi cũng thành tàn phế, cuối cùng cũng được như ý nguyện.” Giang Phàm cười nhạt, khóe miệng mang theo chút châm chọc.
Giang Tự Lưu nói: “Ngươi muốn bảo vệ loại người này?”
Giang Phàm nói: “Cái gì mà loại người này loại người kia... ha ha ha, ta chỉ biết là Ưng Vô Kỵ làm việc cho công tử, vì thế ngươi không thể động vào hắn.”
Giang Tự Lưu nói: “Nếu ta nhất định muốn động thì sao?”
“Nếu ngươi động hắn, ngươi sẽ thành kẻ thù của công tử.” Giang Phàm lãnh đạm nói: “Kiếm của ta sẽ giết chết mọi kẻ thù của công tử, bất kể người đó là ai, bất kể thân phận gì.”
Giang Tự Lưu nén giận, nói: “Có bao giờ ngươi nghĩ rằng công tử cũng sẽ phạm sai lầm, cũng cần có người nhắc nhở hắn.”
“Ha ha...” Giang Phàm cười nhạt, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, nói: “Chỉ bằng câu nói này của ngươi cũng đủ để ta giết ngươi vạn lần rồi, công tử không bao giờ phạm sai lầ, hắn chính là thần ở thế gian này, sai lầm sẽ luôn là kẻ thù của hắn.”