Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 693 - Chương 693: Xin Lỗi, Đánh Trật Rồi

Chương 693: Xin lỗi, đánh trật rồi

Giang Tự Lưu thở dài một tiếng nói: “Ngu không ai bằng.”

Sắc mặt cô đơn sầu não càng ngày càng đậm trên mặt hắn: “Công tử chính là bị các ngươi làm thành như vậy, nịnh nọt, nịnh nọt không điểm dừng cho nên mới phạm sai lầm.”

Giang Phàm nói: “Nếu ngươi đã nói như vậy thì đi chết đi.”

Nói xong, trường kiếm trong tay lại đâm tới, một kiếm này giống như ánh sáng của mặt trời, rực rỡ chói mắt, trong nháy mắt khiến cả thung lũng dường như mọc lên như một mặt trời nhỏ.

“Cmn...” Ngô Phượng Cốc vốn đang nuôi hy vọng, không thể không bùng nổ mà chửi tục một câu, mẹ nó cứ đảo ngược lưỡng cực lặp đi lặp lại ai mà chịu được? trái tim bé nhỏ này không thể chịu đựng được sự tra tấn như vậy.

Giang Tự Lưu hít một hơi sâu, hắn biết mình có thể sẽ chết ở đây trong vài ngày tới, nhưng mà liền ngay lúc này thì....

Bùm!

Một âm thanh như sấm rền vang lên, có vẻ như rất quen thuộc, Giang Tự Lưu run lên trong lòng.

Chỉ thấy bả vai của Giang Phàm đột nhiên máu trào ra, nửa bên bả vai của hắn bị nổ một mảng, dưới lớp máu thịt đen mờ có thể nhìn thấy được xương đã bị gãy.

“Lâm Bắc Thần!!!” Giang Phàm nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình vọt trở lại.

Âm thanh như vậy, uy lực như vậy, không chỉ có Giang Tự Lưu mà trong lòng của Giang Phàm cũng không thể nào quên được.

Một tay kiếm ấn, chỉ có một tay kiếm ấn của Lâm Bắc Thần mới có sức mạnh như vậy.

Quả nhiên nhìn thấy một thiếu niên anh tuấn như yêu quái, mặc áo xanh, bước ra khỏi rừng cây bên cạnh với vẻ mặt tự mãn, hết lần này tới lần khác giả vờ bình tĩnh, nói: “Xin lỗi, trượt tay nên đánh trượt...”

“Lâm thiếu gia? Ngô Phượng Cốc mừng như ấm ức mà rơi lệ: “Huh u hu, thiếu gia, ngươi cuối cùng cũng tới, ngươi phải làm chủ cho ta hu huhu!”

“Ngươi là ai?” Lâm Bắc Thần giả vờ ngạc nhiên, nói: “Chúng ta có quen nhau sao?” Hắn nhìn về phía Ưng Vô Kỵ nói: “Tại sao ngươi lại trói một con gấu trúc mập mạp như vậy vào cột thế?”

Ưng Vô Kỵ cũng không trả lời được câu hỏi này, bởi vì trên thế giới này cũng không có loại sinh vật gấu trúc khổng lồ như này.

Mặc dù mặt mũi của Ngô Phượng Cốc bị đánh cho bầm dập quả thật rất giống gấu trúc khổng lồ.

“Hiền điệt, ngươi... Tới thật đúng lúc, Giang Tự Lưu muốn giết ta diệt khẩu...” Ưng Vô Kỵ quyết định vẫn nên giãy dụa một chút.

Lâm Bắc Thần lập tức tức giận, nói: “Ngươi có thể xúc phạm nhân phẩm của ta, nhưng không được xúc phạm chỉ số thông minh của ta.”

Hắn gầm lên: “Vừa rồi ta trốn trong rừng đã nghe thấy tất cả cuộc trò chuyện của các ngươi rồi... ngươi dù gì cũng là sở trưởng của Sở Cảnh Vụ, nói dối có thể có chút kỹ năng xứng đáng với thân phận vai phụ ngắn ngủi của ngươi được không hả?”

Ưng Vô Kỵ nhất thời vừa giận vừa sợ, mặc dù cũng không biết nghĩa của mấy danh từ kì lạ mà tên này nói ra, nhưng xem ra sự linh động của mình cũng không có được tác dụng nào.

“Giang đại nhân, nhất định không được để cho Lâm Bắc Thần còn sống rời đi, nếu không...” Ưng Vô Kỵ nghiến răng, không giả vờ nữa, nghiêng đầu nhìn Giang Phàm.

Nhưng ngay sau đó, lời của ông ta đột nhiên dừng lại, bởi vì vừa rồi Giang Phàm rõ ràng còn đứng ở đó, không biết từ lúc nào đã biến mất tăm biệt tích rồi.

Chạy rồi sao?

Biểu tình trên mặt Ưng Vô Kỵ lập tức trở nên cứng lại.

Lâm Bắc Thần cũng không ngờ rằng vị cường giả một trong tứ đại kiếm nô cấp võ đạo tông sư mới vừa gặp hắn, ngay cả một câu còn chưa nói đã thẳng thừng bỏ trốn rồi, người không biết xấu hổ như Lâm Bắc Thần cũng không phải ứng kịp.

Thần nhân đấy.

“Đừng nhìn nữa, cha ngươi chạy rồi.” Lâm Bắc Thần siết chặt nắm đấm nói: “Hì hì hì, họ Ưng kia, nói đi, ngươi muốn chết như thế nào?”

Đồng tử của Ưng Vô Kỵ co lại, nói: “Ngươi muốn giết ta?”

“Hiếm có đấy.” Lâm Bắc Thần cười nham hiểm, bóp tay răng rắc, nói: “Ngươi vừa rồi nói không thể để cho ta sống sót rời khỏi đây, chẳng lẽ ta còn phải cảm ơn tình yêu của ngươi à?”

Ưng Vô Kỵ nói: “Ta chính là mệnh quan của đế quốc, cho dù có phạm tội thì cũng phải thẩm tra trước rồi mới kết án, ngươi có tư cách gì giết ta?”

“Ta là một tên não tàn quần là áo lụa, còn cần thể diện gì chứ, lúc phát điên còn đánh chính mình nữa kìa...” Lâm Bắc Thần ngạc nhiên nói: “Ngươi còn cùng ta nói đến tư cách?”

Ưng Vô Kỵ cuối cùng cũng hoảng sợ, nói: “Ngăn hắn lại.”

Ông ta vung tay lên, giáp sĩ Sở Cảnh Vụ đứng bên cạnh không sợ chết rút kiếm xông lên.

“Này, các ngươi thật sự chưa bị lưu manh đánh mà.” Lâm Bắc Thần trực tiếp thi triển Bách Bộ Phách Thần Chưởng.

Bùm bùm bùm!

Giáp sĩ cảnh giới đại võ sĩ thật sự không thể nói là thấp, nhưng khi đối mặt với Lâm Bắc Thần lại chịu không nổi một kích.

Hơn chục người cách mấy thước bị chưởng lực phá không kinh khủng này đánh bay, xương ngực gãy tan tành giữa không trung, miệng phun ra máu, không đụng vào vách núi đá tứ chi bể tan tành thì cũng rơi vào nước lũ và bị nuốt chửng, chết không toàn thây!

Những người này đều là tâm phúc của Ưng Vô Kỵ, tàn nhẫn và máu lạnh, chỉ trong vài ngày đã làm rất nhiều chuyện mất tính người.

Lâm Bắc Thần trải qua khuyên bảo của Tần chủ tế, không có gánh nặng tâm lý giết người.

Ưng Vô Kỵ lợi dụng lúc này quay đầu bỏ chạy, trong tên hắn có một chữ Ưng, giống như tên của Vương Trung có một chữ Trung vậy.

Thân pháp chạy trốn của Ưng Vô Kỵ vô cùng thông minh, khi bay lên trời, giống như một con diều hâu đang dang cánh bay, cực kì uy vũ, tốc độ cũng rất nhanh!

Lâm Bắc Thần chuẩn bị ra tay.

Ngay lúc này...

Vèo!

Lại thấy thân hình Giang Tự Lưu động một cái, thân pháp linh động, tốc độ cực nhanh, Huyền khí khởi động vạt áo, cuộn vào trường kiếm đang đâm vào vách núi, trong lúc huy động linh hoạt giống như cánh tay, một kiếm chém ra, trong không khí giống như có tiếng sấm rền lướt qua, một đường kiếm khí mắt thường có thể thấy được bộc phát trong không trung.

Bình Luận (0)
Comment