Vù!
Ánh hào quang lóe lên.
“A...” Ưng Vô Kỵ hét lên, ở giữa không trung rơi xuống, ngã ở độ cao mười thước, hai cánh tay của ông ta đã bị cắt cụt ngang vai.
Giang Tự Lưu chậm rãi đi tới, nói: “Ngươi bây giờ dường như cũng không còn tay nữa.”
Ưng Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn thiếu niên anh tuấn với vết kiếm huyết sắc trên má, trong lòng không khỏi ngẩn ra, một cơn ớn lạnh từ đốt sống xông thẳng lên, ông ta quên cả kêu gào, trong lòng nghĩ: “Sao hắn lại thù dai như vậy” Lúc nãy ông ta cười nhạo Giang Tự Lưu bị cụt tay, dáng vẻ lúc đó của Giang Tự Lưu là không hề để ý, ai biết cuối cùng lại nhớ trong lòng, lúc này lại dùng hành động để đáp trả.
“Đừng giết ta...” Mất máu quá nhiều khiến Ưng Vô Kỵ choáng váng, từng trận hàn ý đánh tới, không nhịn được khẩn cầu.
Giang Tự Lưu không để ý đến ông ta nữa, xoay người nhìn về phía Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần nhất thời giang hai tay, trìu mến nói: “Đến đây, quên cái tên phụ tình bạc nghĩa ấy đi, làm Kiếm Nhân của ta, ta trộm xe điện... Phi, trộm Huyền thạch nuôi ngươi... Phi, Huyền thạch ở nơi này đều là của ta, ta có tiền, ta nuôi ngươi.”
Giang Tự Lưu không cười, hắn nghiêm túc nói từng chữ: “Ta đã nói, ta sẽ cho ngươi một câu trả lời.”
Lâm Bắc Thần xua tay nói: “Yên nào yên nào, ngay từ đầu ta đã tin ngươi rồi, chưa bao giờ hoài nghi ngươi...” Nói láo không chớp mắt.
Giang Tự Lưu nghiêm túc nói: “Nhưng mà, ta vẫn muốn xin lỗi ngươi, lúc đó không nên dùng những lời đó để kích động ngươi, nếu không về sau cũng không có hiểm lầm như vậy, nhưng mà những gì ta nói lúc đó không phải đang uy hiếp mà thật ra là nhắc nhở ngươi, cho dù ta sẽ không làm những chuyện đó, nhưng dù sao cũng khó ảnh hưởng đến người khác, công tử vì đối phó với ngươi mà mất rất nhiều tâm tư, một ít người đi theo hắn vì cướp công mà mù quáng...”
Lâm Bắc Thần: “???”
“Ta hiểu rồi...”
Lâm Bắc Thần vội vàng ngắt lời, lùi về phía sau một bước, che ngực nói: “Này, ngươi có thể đừng làm bộ dạng như vậy được không, giống như một đôi tình nhân đang giải thích hiểu lầm vậy, ta toàn thân đều nổi da gà rồi này, ta chẳng qua là ngưỡng mộ tài năng của ngươi, chứ không muốn chơi gay với ngươi đâu.”
Giang Tự Lưu ngẩn ra: “Chơi gay? Đó là gì?”
Vừa nói, không đợi Lâm Bắc Thần trả lời, hắn lại nói: “Được rồi, chuyện ta nên làm đã làm rồi, tiếp theo, xử lý Ưng Vô Kỵ như thế nào, ngươi tự mình quyết định đi.”
“Ngươi đây là đang ụp nồi.” Lâm Bắc Thần dùng ngón giữa xoa mi tâm, nói: “Chém cánh tay của người ta rồi mới để ta xử trí? Nhưng mà không sao, dù sao thì tự mình động thủ mới có cơm no áo ấm... Nhưng mà, ngươi có thể giúp ta một chuyện được không?”
Giang Tự Lưu nói: “Ngươi nói đi.”
Lâm Bắc Thần chỉ chỉ vào Ngô Phượng Cốc đang bị cột trên cây, nói: “Mang con gấu trúc khổng lồ này đến hang động giải cứu những người thợ mỏ và dân thường bị lạm dụng, cái mỏ này quá sâu, ta có chứng sợ không gian hẹp, không dám đi xuống.”
“Được.” Giang Tự Lưu không chút do dự đồng ý.
Mặc dù không biết chứng sợ không gian hẹp là gì, nhưng có thể nhìn ra Lâm Bắc Thần rõ ràng đang nói hưu nói vượn, tuy nhiên hắn vẫn đồng ý.
Dùng kiếm khí cắt đứt xiềng xích trên người Ngô Phượng Cốc, Giang Tự Lưu đưa Ngô Phượng Cốc đi vào sâu trong mỏ để cứu người.
Lâm Bắc Thần đi về phía Ưng Vô Kỵ.
Tên này giãy giụa, van xin: “Không được, đừng giết ta, ta có thể giúp ngươi, ta có rất nhiều bí mật liên quan đến cha ngươi, còn có Tiếu Vong Thư, Vệ Danh Thần... Ngươi tha mạng cho ta, ta có thể làm bất cứ điều gì cho ngươi.”
“Phi.”
Lâm Bắc Thần không chút do dự đá vào bụng dưới của Ưng Vô Kỵ, trực tiếp phế đi Huyền khí đan điền của hắn, nói: “Cái tên thay đổi thất thường như ngươi, tên cặn bã nay Tần mai Sở cũng xứng giúp ta sao? Huống hồ ngươi nói những thứ này ta cũng không hứng thú.”
“Không, đừng mà...” Ưng Vô Kỵ cầu xin.
Lâm Bắc Thần thật sự không nghe nổi nữa, ngươi mẹ nó cầu xin có thể đổi một từ nào đó mạnh mẽ hơn không, nó làm ta giống như đang làm một chuyện cầm thú với ngươi vậy.
Trong khi họ đang nói chuyện, Giang Tự Lưu và Ngô Phượng Cốc đưa hàng chục ‘thợ mỏ’ ăn mặc rách rưới, nhếch nhác, da vàng gầy gò đi ra khỏi hang đá!
Khoảnh khắc nhìn thấy Ưng Vô Kỵ, đám người lập tức đỏ cả mắt.
Đối với những người dân còn sống sót sau đại nạn này, bọn họ sẽ không bao giờ quên được ác mộng ập đến ngày hôm đó và gương mặt của kẻ đã mang đến cơn ác mộng này, tên đó cao cao tại thượng, chỉ một suy nghĩ đã quyết định số phận bi thảm của bọn họ, quyết định cục diện sinh tử của bọn họ, người như vậy bọn họ không bao giờ quên.
Không ngờ người này lại có ngày bại liệt như một con chó thế này. “Là Lâm thiếu gia.”
“Lâm thiếu gia cứu chúng ta...”
“Mau, cảm ơn đại ân đại đức của Lâm thiếu gia.”
Những người dân thường nhận ra Lâm Bắc Thần đầu tiên.