Không quá lời khi nói rằng Lâm Bắc Thần của hôm nay đã là người nổi tiếng nhất ở Vân Mộng thành sau khi trải qua Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến cùng cuộc thi trao đổi so tài.
Lúc này, nhìn thấy Ưng Vô Kỵ đang cuộn mình dưới chân Lâm Bắc Thần khóc lóc, không cần người khác nói thì đám dân thường này cũng biết chuyện gì đã xảy ra...Nhất định là Lâm thiếu gia nghe thấy Ưng Vô Kỵ đang làm điều ác ở đây, cho nên giận dữ rút kiếm, không ngại mạo hiểm, đấu trí so tài, chấp nhận rủi ro, với tinh thần không sợ hãi và kiên trì, quét sạch tà ác ở đây, đưa bọn họ ra khỏi hố ma này.
Lâm thiếu gia, thật sự là hay giúp đỡ người khác, tấm lòng thấu tận trời cao.
Lâm Bắc Thần thấy vậy, nhất thời cười như hoa, đây thực sự là một điều bất ngờ, kể từ khi tu luyện thần thuật, thứ hắn cần nhất bây giờ chính là tín đồ, càng nhiều tín đồ thì tốc độ tu luyện thần thuật lại càng nhanh.
Nhìn đi, những người dân thường chất phác này, bọn họ vừa lớn vừa tròn... Phi, vừa nhiệt tình lại đơn thuần, trông có giống một đấm rau hẹ rậm rạp... Phi, là tín đồ.
“Ha ha ha, tất cả rau... hàng xóm, không cần khách khí, đây là những gì mà mỹ nam kiếm khách hành hiệp trượng nghĩa cam đảm như Lâm Bắc Thần ta phải làm...” Lâm Bắc Thần ngay lập tức hăng hái bước tới, đích thân đỡ đám rau hẹ... Không, các tín đồ đứng lên.
Ngô Phượng Cốc ở bên cạnh mặt còn chưa hết sưng, lộ ra vẻ nghi ngờ sâu sắc.
Đợi đã, rõ ràng là ta cùng với Giang Tự Lưu giải cứu họ khỏi hầm mỏ, còn giết mấy tên trông coi hung ác đang canh gác bên trong, tại sao đám điêu dân này không cảm ơn ta? Lại chen nhau lên cảm ơn Lâm Bắc Thần? Cái này không công bằng.
Lúc này, ánh mắt của Lâm Bắc Thần tình cờ nhìn qua, rơi vào Ngô Phượng Cốc, hắn nghiêm nghị hỏi: “Các khu phụ cận bên trong, đều đã được giải cứu rồi chứ? Nhất định không được bỏ lại một người nào, bằng không, lương tâm của ta khó mà an tâm...”
Ngô Phượng Cốc ngay lập tức cười một cách quen thuộc: “Thiếu gia ngài yên tâm, đều ra ngoài cả rồi, tiểu nhân biết ngươi quan tâm đến thường dân, không nhìn được bất cứ ai chịu khó chịu nạn, cho nên ta không dám lơ là...”
Vừa nói, tên mập chết bầm lại hướng về các dân thường nói: “Các ngươi thật sự may mắn, gặp được đại hiệp như Lâm thiếu gia, các ngươi được cứu đều là vì Lâm thiếu gia ra tay, ta và Giang Tự Lưu một chút liên quan cũng không có, hai bọn ta chỉ làm một chút xíu chuyện nhỏ, Lâm thiếu gia mới là kiếm khách đánh bại đại ma vương, các ngươi phải cảm ơn hắn nhiều vào.”
Giang Tự Lưu: “???”
Lại một hồi cảm tạ rối rít, Lâm Bắc Thần nói: “Ta biết tất cả các ngươi đều phải chịu khổ, tên thủ phạm ở đây, bây giờ cứ để cho các ngươi xử lý, đến đi, phát tiết tuỳ thích, không cần khách sáo với ta!”
Vừa nói xong, đề phòng Ưng Vô Kỵ con chó này giãy giụa làm tổn thương người khác, Lâm Bắc Thần trực tiếp cắt hai chân hắn.
Ban đầu, các dân thường còn hơi sợ sệt, nhưng khi một tiểu tử què rống giận: “Cha, con trai báo thù cho người.” sau đó xông lên cắn đứt lỗ tai của Ưng Vô Kỵ, những người khác đột nhiên như hổ, hai mắt đỏ bừng xông lên!
“Không, đừng mà...” Ưng Vô Kỵ hoảng sợ, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới những kẻ thấp hèn như loài kiến loài bọ trong mắt hắn, một ngày nào đó sẽ nắm giữ sinh mạng của mình.
“A...mắt của ta...” Ưng Vô Kỵ vặn vẹo hét lên.
Vô số nắm đấm, dấu răng in lên người hắn, nhưng dù sao hắn cũng là một cường giả đại võ sư đỉnh phong, cơ thể hắn tương đối cứng, dân thường đánh hắn thì hắn cũng không cảm thấy đau, nhưng có người trực tiếp cắn vào mắt hắn, giống như một con thú cắn xé.
“Mọi người chờ một chút.” Lâm Bắc Thần chặn đám người lại. Ánh mắt Ưng Vô Kỵ hiện lên một chút chờ mong.
“Thiếu gia, tha cho ta đi, ngươi quên khi ngươi còn bé ta còn bế ngươi sao, ngươi còn gọi là ta Ưng thúc thúc...” Hắn cố gắng nặn ra nụ cười cầu xin tha thứ.
“Phi, ta cũng không phải cháu của một tên như ngươi.”
Lâm Bắc Thần nhặt một vài thanh kiếm từ xác mấy tên giáp sĩ bên cạnh, đưa cho các dân thường tức giận nói: “Con chó này da dày thịt dày, đánh không chết hắn đâu, còn bị đau tay nữa, ta dạy cho các ngươi, phải dùng kiếm chém... chém như vậy mới thoải mái.”
Đám dân thường hoan hô, chẳng mấy chốc, tiếng la hét lại vang lên.
“A, ta là mệnh quan của đế quốc, các ngươi giết ta, các ngươi cũng phải trả giá...” “A, không, tha ta, ta sai rồi, đại gia, nghe ta giải thích...”
“A...”
Tiếng kêu thảm thiết giảm dần từ cao xuống thấp, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Cuối cùng, đường đường là sở trưởng Sở Cảnh Vụ của Phong Ngữ Hành tỉnh, đã trực tiếp bị một đám dân thường tức tối chém cho máu nhầy nhụa, máu tươi chảy khô, chết một cách thê thảm bên ngoài hầm mỏ mà ông ta đã muốn làm hết sức mình để giành lấy chút xem trọng của Vệ Danh Thần.
Đám dân thường đã báo được thù, có người than vãn khóc lớn, an ủi thân nhân người chết, cũng có người đi tới trước mặt Lâm Bắc Thần, quỳ xuống cảm ơn.
Cuối cùng, dưới sự tổ chức của Ngô Phượng Cốc, những người biết ơn đã ăn một bữa no nê trong căn lều gần đó, sau đó được cho một số quần áo, cuối cùng được Ngô Phượng Cốc dẫn đến học viện Sơ cấp Số 3.
Dẫu sao giết một vị quan cấp cao như Ưng Vô Kỵ không phải là chuyện tầm thường, những người này cần được bảo vệ tạm thời, sau này có được được làm nhân chứng để buộc tội đám người Ưng Vô Kỵ về hành vi của mình, ứng phó với cuộc điều tra chính thức từ phía chính phủ, tất nhiên đây cũng chỉ là phòng ngừa mà thôi, theo quan điểm của Lâm Bắc Thần, khả năng cao là không cần thiết.
Dù sao trận công điện nghiệm thần chỉ cần thắng là được, tuỳ tiện dội một ít nước bẩn lên người Ưng Vô Kỵ là được rồi, dù sao cũng không cần quá khách sáo với cái loại cẩu tạp chủng bẩn thỉu này, lấy gậy ông đập lưng ông là được rồi.
Chỉ còn lại lâm Bắc Thần và Giang Tự Lưu dưới vách núi cao chót vót.